Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1





12 năm sau ....

Không về có một cuộc trở về nào ở đây cả Takemichi đã phải sống như vậy trong suốt 12 năm dài dăng đẳng kể từ ngày cuộc chơi kết thúc cũng là lúc cậu quyết định đi trên một con đường do chính cậu lựa trọn , cậu chợt nhận ra không hề có sự hạnh phúc nào ở đây cả vui thế nào được khi mọi người thì chết còn cậu thì sống chứ . Vô nghĩa . Cậu đã quyết định không trở về tương lai nữa dù có trở về vẫn là như vậy mà thôi

" anh Takemichi "

cậu mở mắt sau một đêm cố ngủ ra lại trông thấy khuôn mặt thanh tú của Tachibana Naoto , anh nở một nụ cười với cậu nhưng mà trông nụ cười ấy lại không lấy nỗi một niềm hạnh phúc nào cả , Takemichi biết tất cả , mọi thứ đã diễn ra trong quá khứ và rành rành trước mắt cậu . Cậu biết rồi cũng có một ngày anh áy tìm đến đây

" dù đáng tiếc thật nhưng mà anh đã cứu được chị của em , em rất lấy làm biết ơn "

Naoto quỳ gối trước anh dập đầu cảm ta , để có được sự sống cho Hinata hôm nay trong quá khứ phải đau khổ thế nào chứ , Takemichi không lấy làm bất ngờ cũng không hoản hốt lấp bấp đở người trước mắt dậy , đi thẳng đến chiếc gương lớn treo trên tường , trong gương là khuôn mặt lãnh tỉnh không chút biến động đôi mắt xanh lại thâm thẩm và tỉnh lặng như mặt hồ khong chút gợn sóng nhàn nhả hỏi

" đàn em của anh bị em bắt hết ròi hả "

một cơ thể chi chít hình xăm rộng phượng , nổi bật nhất đó là hình xăm con rồng quen thuộc của Draken ở cổ , một con hỏ bên cổ còn lại , một dấu ký mặt trời dặc trưng của Mikey ở cổ tay , một chiếc khuyên tai bằng vàng dài bên tai phải , hết thảy những ấn ký này đều lần lượt để tương nhớ những người đã ra đi năm đó , trong khóa mắt Takemichi lại ngấn lên một hàng nước long lanh nghe khóe mũi hơi cay , cậu gục xuống đó và nghẹn ngào khóc

" anh Takamichi "

Naoto đi đến bên anh muốn vỗ về nhưng cậu lại đưa tay ra ý không cần nhưng sao anh thấy đôi bờ vai ấy lại run lên như vậy yếu đói mỏng manh cần được che chở đến như vậy

" em không cần nói gì cả , anh đã chọn con đường này rồi đã không còn quay đầu được rồi "

Cố trấn tỉnh mình trong vài giây , đưa đoi mắt cay đỏ nhìn quang cảnh xung quanh , một ngôi nhà đẹp đẻ sang trọng với lối kiến trúc truyền thống ắc hẳn là rất giàu có nhưng mà không khí sao nó lại nặng nề đến thế làm cậu xuyết chút nữa làm ngợp thở đến nơi

" đi thôi Naoto "

anh đưa hai bàn tay mình ra Naoto khẻ kinh ngạc nhìn người trước mắt biểu cảm cứ điềm nhiên như không

' anh .. anh Takemichi "

" bắt anh đi chứ Naoto , không phải mục đích của em đến là vì chuyện này sao "

Naoto rưng rưng hai hàng nước mắt nhưng vẫn cố kiên cường cồng tay người trước mắt lại , giải đi , trong tương lại 12 năm sau takemichi là một Yakuza , một kẻ đứng đầu đáng sợ được cảnh sát truy lùng gắc gao , cậu đã sống 12 năm trong bóng tối, có được vị trí ngày hôm nay cũng như cách cậu leo lên vị trí đội trưởng trong Touman vậy nhưng nó khác ở chỏ là không có mục đích gì cả có lẻ cậu bị nghiện adrenaline lúc nào không hay

............................................................

một mãnh dất hoan vu , nơi nòng nặc oán khỉ và sự chết chóc , trên đài tử hình Takamihi đưa mắt nhìn quang cảnh xung quanh , phía xa đằng kia là một đồng cỏ xanh mướt vô cùng yên bình , hôm nay cậu bị xử bắn công khai trước hết thẩy những người chứng kiến trước mũi súng cậu dường như không một chút sợ sệt nao núng , tâm trí cứ trống rỗng nhìn trơi , đôi mắt xanh tựa hồ trong veo thanh thản đến lạ thường

" tiến hành buổi xử bắn công khai , nêu rỏ tội trạng "

" giết người , và chủ mưu giết người , buôn bán vận chuyển mai thúy , buôn lậu vủ khí , cầm dầu đường dây mại dâm lớn nhắt cả nước , đứng đầu băng đảng xã hội đen có quy mô cấp quốc tế và còn một số tội trạng khác nữa "

" chuẩn bị , vào vị trí "

một hàng gồm 5 anh lính cao to đứng cầm súng nghiêm trang đọi lệnh giơ nòng lên chuẩn bị bắn chết cậu

" Khoan đã , tôi có thể để lại một số lờ trang trối không , sẽ không mất nhiều thời gian đâu "

sau vài phút bàn luận cậu đã được nói lờ trăng trối cuối cùng , Takemichi khẻ cười , nụ cười đó lại nhẹ nhàng tựa hồ như lông vũ vậy

" trước tiên xin gửi vài lời đến người con gái ấy . Anh xin lỗi , anh nhận ra chúng ra chưa hề có một mói liên kết đặc biệt gì với nhau hết Hinata à , rất xin lỗi em , anh nghĩ... trái tim anh đã lỗi nhịp một cách sai trái rồi . Anh yêu họ . tiếp theo là em của co ấy , em đừng tự cảm thấy dằn vặt mình hay cảm tháy tội lõi anh đã lựa chọn nó từ khi mọi chuyện kết thúc rồi đây sẽ là cái kết trọn vẹn nhất đói với với chúng ta , họ quan trong hơn bất kỳ ai thiếu họ anh cũng không sống nỗi "

Takemichi hít một hơi dài rồi thở ra một hơi cao trào với một khí khái vững vàng nói tiếp " nếu như có thể quay lại một lần nữa tôi thề sẽ cứu tất cả dù người phải chết có tôi , và xin đừng bịt mắt tôi muốn thấy cảnh mình chết làm ơn và hãy ban cái chết ấy đến ngay đi "

Sau lời nói của cậu tiếng súng rền vang lên liên tiếp sau năm phát cả một mãnh im lặng trầm tỉnh bao trùm lấy nơi đây , Hinata vùi đầu vào trong người Naoto khóc nức nở chính anh cũng không kìm được dòng lệ đang tuôn trào những người bạn thời trung học của cậu là Suzuki Makoto , Yamamoto Takuya và Yamagishi Kazushi cũng đã có mặt tại nơi đó để chứng kiến khoảng khắc một anh hùng vừa ra đi mãi mãi họ cũng không thể kìm nén đươc bản thân và dùng tay che đi những hàng lệ đang giàn giụa trên mặt

" cuối cùng nó cũng về với mọi người , cuối cùng Akkun cũng đã có thể gặp lại Takemichi " Kazushi không giấu nõi cảm xúc nói

Makoto nắm chặc nắm đấm trong tay hận không thể tự đấm mình một cái " thì ra ngày đó mày đuổi chúng tao đi bởi vì sợ luyên lụy cho chúng tao , dù chúng tao có cố gắn tìm cách liên lạc với mày thì mày vẫn không nhìn lấy một cái không phải vì mày vức bỏ tình bạn này , thật... khốn kiếp mà ... "

Takuya người thận thiết với Takemichi chỉ sau Akkun , cũng là người bên cậu ấy từu bé đến lúc lên trung sơ tay anh không ngừng tự đánh vào lòng ngực mình " thằng khốn Takemichi , mày hẳn đã rất khổ sở , lúc nào cũng che giấu đi cảm xúc thật hết vậy , mày mãi là anh hùng của tao , của tất cả mọi người "

khoảng trậm lặng này cứ lê lết kéo dài mãi , một nổi nặng trĩu hiện diện trong lòng những người có mặt ở đây , cảnh tượng thê lương này sẽ khiến cho người ta hỏng mất , một tên trùm ra đi nhưng để lại trong lòng mọi người chứng kiến sự canh cánh khó tả một nỗi niềm vẫn chưa biết tên có lẻ là thương tiếc vì khi trước lúc chết đôi mắt của cậu ấy sáng lên như thể một mảnh pha lê trong veo .

Người ta đem xác cậu đi , cậu đã chết với nụ cười trên môi có lẻ giờ đây Takemichi đã được giải thoát , anh hùng đã được xỏa vai

.......................................................................................





Reng .. reng ....

Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên , khiến cho thân xác nằm bắt dộng trên giường cũng bàn hoàn tỉnh dậy như một quán tính đưa tay tắc nó đi

khung cảnh trước mắt thật là quen thuộc , mọi tựa cứ như là ngày hôm qua vậy trong khi cậu đã rất lâu không trở về cộng thêm ở trong tù gần 1 năm trời ròi mới bị tử hình , đảo mặt nhìn xung quanh , đây chính là phòng của cậu không sai nhìn tay chân cứ nhỏ nhắn thế này takemichi khẳn định rằng mình đã trở về quá khứ một lần nữa , cậu ôm chăn không kiềm nổi cản xúc cậu muốn khóc muốn cười mọi thứ nó cứ lẩn lộn hết cả lên trong đầu

" Takemichi , xuống ăn sáng đi con hôm nay là khai giảng đó "

cậu nhìn lịch , hôm nay là 12 tháng 2 năm 2003 tức là trước sự kiện cậu quay về khá khứ của kiếp trước sớm hơn hai năm , đứng thẩn thờ suy nghỉ một hồi cậu lại đi đến bên cửa sổ vén màng , những tia nắng sớm ồ ạc tràn vào phòng , nắm chặc nắm đấu với một tâm trí kiên định cậu đã quyết lần này không dược có sai sót

' hai năm , hai năm là quá đủ ròi '

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com