chap 33
Takemichi quả thật không phải loại người có ý chí sắt đá đến nỗi có thể cự tuyệt xem một bóng dáng như cái trụ trời này lẻo đẽo bên cạnh được cũng đành quay mặt lại miễn cưỡng hỏi
" đại ca a , có chuyện gì sao "
Mucho thong thả đi tới ngồi xuống bên cạnh , như là bản năng phòng bị Takemichi nhích sang bên kia hai thước , Mucho không nói gì chỉ thoáng trầm mặt , gã lại ôn tồn cất giọng
" không muốn nói chuyện với tao sao "
" không muốn "
" vậy thì tao ngồi đây một lác vậy "
một bầu không khí nhạt nhẽo dần buôn xuống , cảm thấy cái tình hình này không thể co giản được nữa liền đứng lên phủi đích muốn đi về dù sao thì cảnh hoàn hôn đã qua đi trời đã dần tối còn nấng ná ở đây nữa chỉ tổ rước bệnh vào trong người
" tôi về đây , anh ở lại vui vẻ "
gã không nói tiếng nào nhưng khi cậu bước được vài bước Mucho cũng đứng dậy theo sau , dù không hiểu những hành động kỳ quặc này bắt nguồn từ đâu nhưng gã cứ làm như vậy khiến cho cậu khó chịu không thôi , đến ngã tư đường lại đột ngột dừng lại
" rốt cuộc là mày muốn gì , có thôi đi không "
Gã có vẻ chần chừ cứ cuối mặt nhìn mũi chân , Mucho là một con người khó hiểu đến cả hành động của hắn cũng như vậy nhưng đến tận kiếp này Takemichi mới được tãi nghiêm , đúng là hành đông của Mucho thì dừng hỏi tại sao căn bản thì nó đã khó đoán như vậy rồi , cậu thở dài ngao ngán quay lưng bước đi , bổng nhiên bên tai cậu một tiếng bóp còi dày inh ỏi và trước mắt Takemichi lóa sáng chói lòa rồi đen kịt lại
cậu cảm nhận thân thể mình ngã dưới đất có cảm giác như lăn lộn vài vòng rất kịch liệt thế nhưng lại không một chút đau đớn nào đến từ thân thể chỉ nghe bên tay một tiếng rên khẻ của một giọng nam trầm . Takemichi mở bừng mắt , cả ánh sáng bị che lấp bởi lòng ngực của ai đó , mùi hương đầu tiên cậu ngửi được thoang thoảng là của mùi chanh tươi mắt nhưng lại xen lẫn với một chút trà hơi lịnh lãm và nam tính
giọng nói trầm ấy lại cất lên " không sao chứ "
Lúc này cậu mới bàn hoàn nhận ra là mình đang ở trong lòng của Mucho và mới vừa rồi cậu mém bị xe tông chết , rời khỏi lòng người kia Takemichi hớt hãi cầm cánh tay của gã lên xem , một đường cắt trãi dài ở đoạn giữa từ cổ tay đến khủy tay và máu cứ không ngừng tuôn ta , bức xúc takemichi lại mắng
" ngốc , bị thương không lo còn hỏi tao có sao không "
Mucho bị Takemichi đánh vào đầu một cái cả thần trí đều hoan mang nhìn con mèo nhỏ kia đang nổi giận không đâu với mình , căn bản gã mới là người nỗi giận với cậu mới phải chứ là Takemichi băng qua đường khi đèn tín hiệu còn chưa bật mà , là gã lao ra cứu cậu trong gan tất mà thế quái nào lại bị mắng thế
nhưng Mucho cũng chả đoi co với cậu , cười khẻ , lần đầu tiên trong đời cậu thấy gã mặt sắc này nỡ một nụ cười , nhan sắc thì không mấy nỗi trội nhưng cười lên thì cũng không đến nỗi xấu Takemichi bất ngờ hoãn loạn cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi liền tức tốc kéo gã đến trạm xá , nhìn vết thương trên tay gã y tá cũng thở dày tiếng hành gắp vật nhọn trong vết thương ra , hóa ra gã bị một vật nhọn ở trên đường cứa rách khi đang cứu cậu lăn lóc dưới đất , rất may là không sâu lắm gắp nó ra rồi vá lại sơ chế băng bó là được tạm thời không được vận động mạnh trong nhiều ngày liền . Takemichi thấy vậy liền tá hỏa , không ngờ sự bất cẩn của mình lại mang đến hậu quả nghiệm trọng như vậy
" Y tá , tránh vận động mạnh trong nhiều này liền là bao gồm cả việc vặc hằng này luôn ạ "
" đúng vậy , hằng ngày cậu ấy làm gì , phải đều cẩn thận trách súc đường chỉ "
Mucho không nặng không nhẹ lên tiếng " đánh nhau , đấm người và ... "
lời còn chưa phun ra hết thì đã bị Takemichi vố cho vào đầu thêm một cái nữa , tất nhiên là bình thường gã đứng thẳng sẽ không tới nhưng khi ngồi ghế thì chuyện này rất là dễ dàng , quả dầu undercut với hai bên lán o như này vô tình tạo cho takemichi một cái vã chất lượng
Takemichi xấu hổ nhìn cô y tá cười gượng gạo " cậu ấy nói cậu ấy phải thi đấu võ đài ấy ạ "
" hừm vậy thì tạm thời nghỉ một tuần đi , khi miệng vết thương lạnh lại có thể tập ít động tác cơ bản rồi "
ý tá đưa đơn thuốc cho cậu bên trong bao gờm cả thuộc uống lẫn thuốc thoa căn dặn
" nhớ ngày thay băn hai lần thoa thuốc cho người yêu em đáy nhá , vì là vận động viên nên có thể ảnh hưởng đến chế độ tập cố gắn chịu dựng là ổn rồi "
Mucho gật đầu lia lịa không chút liêm sĩ nào hình như trong lòng rất là hưng phấn đến nỗi ngay cả Takemichi cũng thấy được thấp thoáng trên vành tai gã có chút hồng nhẹ dù thoáng qua nhưng cậu chắc chắn là như vậy , bên ngoài mặt không chút biến sắc thế nhưng lại đang có một cảm giác vui mừng nào đó khi người ta gọi hai đứa là người yêu , takemichi cau có , nhưng cũng chả thè đôi co làm gì cho mắt công , liền chào tạp biết chị y tá đẹp nhưng sổ sàng kia mà đi về
" mày nghe chưa , một tuần nghỉ là vì ai chứ "
một mũi đau xoáy đến tim cậu , gã nói như thể cậu là kẽ bội bạc đã gây ra cho gã vết thương này vậy , nhưng nói đi cũng phải nói lại đúng là cậu có chút lỗi lầm trong chuyện này lại còn ngang nhiên đánh gã đến tận hai cái như vậy ( quá lỗi luôn òi ak bé )
" À.. ừm .... "
Mucho bước đến đứng sát bên cạnh cậu " ngủ với tao đi , tay tao sẽ tự động hết đau ngay "
thế là một tiếng chắc oan nghiệt vang lên , vô liêm sĩ vẫn là vô liêm sĩ dù có cứu cậu đi nữa nhưng vẫn không chừa cái tật gã còn không nhớ vì cái gì mà Takemichi ghét bỏ không thèm nhìn đến mặt gã hay sao nhưng cho dù là có như vậy đi nữa Mucho vẫn không có chút biến động nào trên khuôn mặt ngoài vết ửng đổ do cái tát ban nãy , Takemichi giận dỗi bỏ về đi phái trước phái sau là Mucho với dôi chân dài thong dong bước theo
mãi đến khi về tận trước nhà cậu thì người phía sau vẫn cứ ở phía sau , cậu bỏ mặt làm như không thấy hầm hầm đống của đi vào trong nhà bỏ hắn lại một mình đứng bơ vơ trước cửa , khuôn mạt như thể là sắc đồng kim loại từ khuôn đúc ra không một chút mảy may biến đôi , Gã lũi thủi nhìn mũi chân lại bân quơ nhìn cánh tay mình một hồi sau lại chuyển mắt cố định nhìn lên trời đầy sao hôm nay , thẩn thơ , thẫn thơ ....
Takemichi sau khi tắm rữa ăn cơm , hoàn tất 7749 lần chăm sóc body skincare các thứ , nằm xem Tv đủ loại trương chình thì đã vốn không còn giận hờn gì hắn nữa , đến khi cậu lên phòng nhìn xuống cửa sổ , trước hiên nahf vãn còn sừng sững một cây cột chơi vơi cô quạnh đứng đó dù choi màng trời đêm cứ lạnh dần và những ngôi sao hôm đã tắt từ lâu rồi , cậu chỉ biết thở dài bất lực trước sự chay lì này của gã , cũng tự hỏi trong đầu là vì cái gì mà Mucho đến tận giờ này còn không về nhà , nếu là người khác đã về lâu rồi bởi vì trong tình huống đó làm gì có lý do để ở lại , một lời xin lỗi hay mong sự tha thứ cũng không , hay mong ngóng gặp mặt cũng không hoặc thậm chí là một lời giải đáp cũng không , giữa gã và Takemichi chưa từng có gúc mắc thì quái nào cứ ở đứng như đó miết
cậu lại nhớ đến cánh tay của Mucho , tự hỏi chả gã không thể tự mình sơ cứu vết thương , nhà của gã cũng không có ai để làm việc này hay sao , Takemichi vẫn là bất lực úp mặt vào trong lòng bàn tay tự trách bản thân mình thật sự có phải quá dễ dãi với những người này hay không , lần đầu là Hanma sau đó là Draken Mikey , ngay cả Ran và Rin cũng như vậy còn bây giờ chính là Mucho không khéo thì cả dàn bát lương đều bị cậu chìu cho hư mất nếu ai cũng làm cậu mũi lòng như vậy
Takemichi ngay lập tức với tay lấy áo khoát mặc vào đi xuống nhà mở cửa rồi lại đống cửa cái rầm khóa chốt rụp rụp chợp lấy bàn tay to lớn kia kéo đi trong sự ngỡ ngàn của Mucho
" ói cá địa chỉ ra , tao dẫn mày về , định trồng cây si ở nhà tao luôn hay gì , khổ quá "
Hắn nhàn nhạt đáp " Đường XXX "
Gã đảo mắt nhìn bàn tay ấm nóng của người nọ nắm lấy tay mình , một bàn tay nhỏ nhắn ngón tay tinh tế yếu ớt đến nỗi tưởng như chỉ cần bóp mạnh sẽ gãy rời ra ngay ,trong lòng Mucho lại dân lên một cảm giác gì đó khó tả , cứ lân lân nhưng lại thổn thức trong tim như và một hồi trống vậy cứ đập bum bum không thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com