chap 34
Trên đoạn đường vắng , đêm lạnh lẻo buôn xuống bàn tay nhỏ của cậu cứ nắm lấy gã đi và đi , chưa bao giờ Mucho lại mong rằng không muốn về đế nhà như lúc này cả, thật lạ là gã sợ cả giác khi đến nơi rồi sẽ không còn được cảm giác ấm áp mềm mềm như thế nữa , nhưng mà chuyện gì đến cũng đến , nhà đã ở ngay trước mắt , cậu còn tưởng nó sẽ như bao căn nhà bình thường khác nhưng không , Takemichi đã lầm rồi , bây giờ đây nếu ai dám nói gã to xác này nghèo rớt mồng tơi thì chính tay cậu sẽ vã kẻ đó ngay
" nhà mày sang vl "
Gã cũng chẳng nói gì , thật ra cũng chỉ là một căn hộ trên tầng 7 của mộ chung cư cao cấp mà Takemichi có thể tờ mờ đoán được rằng tiền để được sống ở đây ắc hẳn cũng phải lên 10 con số không
Bỏ qua vấn đề gia thế đó đi , chỉ cần nhìn vào nội thất sắp xếp gọn gàn bên trong cũng đã thích mắt lắm rồi , có nằm mơ cũng không mơ đến Mucho là một con người tươm tất đến như thế từng chi tiết một mỗi góc cạnh đều sách sẽ đến hoàn hảo cậu tự hỏi gã lấy đâu ra thời gian để dọn dẹp nơi này chứ trong khi lúc nào cũng tự tập cùng Sanzu
Mucho ngồi trên Sofa cứ im thin thít , ánh mắt lại vô hồn nhìn bàn tay lạc lõng của mình vừa vụt đi một vật nhỏ ấm áp có chút trống trải sau đó ánh mắt lại nhìn về cậu nhóc nọ đang đi lanh quanh khám phá cũng chả hiểu gã đang nghĩ gì nhưng mà đôi mắt ấy cứ mong luân khó tả như là một tên lạc lỏng giữa dòng đời hay kẻ không hồn cứ nhìn bân quơ và một điểm nào đó đặc biệt trên khuôn mặt vẫn luôn luôn một sắc thái không thay đổi
" tao muốn ăn "
âm thanh ầm ấp không nặng không nhẹ vang đến chỗ cậu , Takemichi đưa mắt nhìn con người to lớn kia , ngồi trên sofa ánh mắt thẳng tấp hướng về cậu tựa hồ rất nóng và cháy rực , khác lạ rất nhiều khi gã nhìn bân quơ ở nơi khác
" trong bếp mày có gì , xin thông báo trước là tài nấu ăn của tao không được xuất chúng đâu "
gã muốn nói ăn mày nhưng lại nuốt vào bụng sợ cậu sẽ giận dỗi bỏ đi về liền đảo lưỡi nói " gì cũng được "
Takemichi lục tìm tủ lạnh , thật là may khi nhà của gã kỳ quặt này có cả đồ ăn đống hợp , cái này chính là sở trường của takemichi rồi cậu liền nhanh tay thoang thoát bỏ vào trong lò vi sống ít cơm trộn rồi chiên lên hai quả trứng và một ít xúc xích khi mà lò vi sóng kêu tính toan một cái thì mọi thứ cũng xong xui ,chỉ có việc xúc vào bát rồi chan thêm ít xì dầu thế là đã xong bữa ngon lành cành đào rồi
" có gì ăn nấy , không ngon nhưng cũng ăn được "
nhìn bắt cơm thơm ngon bóc khói nghi ngút , Mucho ánh mắt trầm lặng nhìn Takemichi , Takemichi bất lực thở dài
" xin lỗi , tao quên mày bị tay phải "
Gã cũng không nói lời nào chán nản dùng tay trái mà cằm muỗng ăn , những hành động vụ về này lại khiến Takemichi ngứa mắt , đã không giúp thì thôi giúp là phải giúp cho tới nơi tới chốn , con mắt chuột nhìn cái miệng đầy hạt cơm cùng dầu mỡ của gã mà không muốn nói như thể là trẻ con lên ba mới vừa tập xúc cơm vậy
" thôi mày đưa đây cho tao đi , tay cứ run run thế này thì ăn quái nào được , lỗi tại tao , tại tao hết "
Mucho như củ nhìn anh , đôi mắt như xuyên tạt mọi thứ trong người cậu , takemichi từ dầu vẫn luôn né tránh nó , cậu sợ khi nhìn thẳng sẽ bị nó thu hút mất , mỗi gương mặt chr được có đôi mắt là tinh tế nhất , không phải hai mí những anh abnj đẹp mã khác nhưng nó cũng có chất riêng , rất ngay thẳng và cương trực như một mũi tên xoáy đến tận tâm can đối phương
giọng nói ấy lại vang lên vô cùng từ tốn nhưng cũng rất cuống hút , một lười khen là gã có một giọng nam trầm rất hay
" tao sinh năm 87 "
Takemichi nhàn nhã đút cho gã một muỗng , Mucho mắt không rời khỏi cậu miệng nhai nhai cực kỳ điềm đạm
" vậy thì sao "
" gọi anh đi , Takemichi "
cậu lại đút vào mồm hắn một ngụm nữa , gã lại nhai nhai
" không thích , từ lâu tao đã quen gọi như vậy rồi "
" mày đang rất không lễ phép "
lại một muỗng tiếp theo
" nếu gọi mày là anh thì tao cũng phải gọi những thằng khác là anh à , khổ nổi tao là đứa bé tuổi nhất "
" gọi ... "
Takemichi trực tiếp tống muỗng tiếp theo vào mồm gã , đến cả từ hoàn chình còn chưa kịp phun ra đã phải bận nhai nhai , Mucho rất không cầm lòng nhưng lại chẳng thể lên tiếng phản bát liền thất thiểu nhìn trần nhà từ tốn nhai cơm , hai má lại độn lên trong thấy , gã tự hỏi muỗng vừa rồi là cậu cố tình nhét vào cho thật nhiều để gã không thể nói nữa có phải không
" trong lúc ăn cơm thì không được nói chuyện "
Nuốt ực một ngụm , Takemichi định bồi thêm nhưng bất ngờ một bàn tay to lớn gạt bát cơm trên bàn ra , ngay cả chiếc muỗng trên tay cậu cũng bị giật lấy , Takemichi còn chưa kịp định hình thì cả thân thể mình đã ngã đỗ ra sau nằm trên chiếc sofa bằng vải nỉ mềm mại
" gọi anh đi , Takemichi "
Takemichi hai tay đều bị bàn tay trái của gã túm lấy thân mình cũng bị cân nặng khủng khiếp kia đề xuống hoàn toàn bất lực để vùng vẫy thì đừng nói chi là thoát ra ngoài , cậu thầm câm hận cái dáng vóc hơn người này của Mucho
" như vậy là sao chứ "
" mày có thể chỉ gọi mình tao "
Takemichi ánh mắt lâm lâm lữa giận nhìn gã " không thích "
gã cứ như vậy bất động , ghì chặc cậu dưới thân mình , thật ra Mucho cũng chưa tính toán ra bước tiếp theo những gì xảy ra chỉ là một thoáng bất giác đối mặt với cặp bảo ngọc xanh biết kia tựa hồ như chả thể làm gì tiếp theo nữa chỉ muốn chìm đắm trong đại dương sâu thẳm của người đối diện mãi mãi
Mucho cuối người khẻ hôn nhẹ lên đôi mi cong veo , hôn dần xuống sóng mũi , rồi lại hôn lên má nhẹ nhàng từ tốn như cái cách hắn hành xử bình thường vậy , càng ghé sát vào người cậu thì gã lại càng nghe được một mùi hương quyến rũ nồng nàng bên mũi , dù rằng rất thoang thoảng nhưng không thể lầm được , nó cực kỳ mê người như là một lời mời gọi của nhụy hoa mơn mởn trong nắng đang thu hút những con ong đếm thưởng thức , Mucho thoáng một chút say mèm trong hương thơm này , không rõ vì sao nhưng hắn cứ thấy đầu óc mình bắt đầu mơ hồ , gã từ từ gục vào hỏm cổ cậu , thủ thỉ bên tay âm thanh trầm ấm như tẩm thêm mật vậy rót từng lời vào trong tâm trí của Takemichi
" anh say em rồi "
Cánh tay bên trên cũng dần nới lõng , hai tay cậu cuối cùng cũng được giải thoát , đối diện với cậu là một con mèo lớn , lúc nào cũng hành sử khó hiểu thế nhưng bây giờ đây lại ngoan ngoãn nằm trên người cậu gục vào trong hỏm vai thì thầm những lời đầy khiêu gợi và như mong cầu một sự vuốt ve nào đó từ Takemichi , cậu có thể cảm nhận được hơi thở đều của người nọ nhẹ nhàng từng chút phả ra hơi ấm , bàn tay trái to lớn đó vòng qua người cậu rồi ôm cậu trong lòng , takemichi chỉ đang sợ động đến vết thương muốn trở mình nhưng rồi lại bị cuống hút bởi giọng nói ấy
" đừng nhúc nhích như vậy sẽ rất đau đó "
cậu lại ngập ngừng hỏi " mày.. ừm... mày thích tao thật "
Gã chỉ gật gật , cậu hơi bất ngờ , không phải gọi là bàn hoàn , một lời tỏ tình từ một gã mà thậm chí trong kiếp trước cậu còn chưa gặp đến 10 lần , và ngay cả trong kiếp này đây chỉ là lần thứ hai Takemichi và gã chạm mặt nhau
" nếu tao nói tao đang hẹn hò với người khác mày vẫn thích tao chứ "
hắn im lặng một hồi chỉ nhàn nhạt hỏi
" là Mikey "
" không , là một người khác cơ "
sự im lặng của gã lại kéo dài , đồng hồ cứ như vậy vài giây trôi qua , không gian chìm vào sự yên tỉnh đến đáng sợ chỉ có tiếng thở bên tai cậu là vẫn còn đều đều , hắn thở ra một hơi khe khẻ , với khoảng cách gần như thế này có thể nghe thấy tiếng lưỡi chạm vào hàm trên hay tiếng nuốc trái cổ khi chuẩn bị nói nó cuốn hút đến nõi tim cậu muốn nhảy ra
" anh chấm nhận , ai cũng được , em là quan trọng nhất "
" cái gì , vô lý như vậy mày cũng đồng ý , mày phải ghen lên hay cái gì đại loại vậy chứ "
Takemichi bất mãn trước sự dễ dãi chấp nhận đến khó tin này của Mucho vung tay đánh lên lưng gã một cái , gã vẫn không chút phản khán lại còn rất nhàn nhã , dúng là cái thái độ trơ ra này của gã làm cậu muốn phát điên lên , ít nhất cũng phải biểu cảm một cái gì đó chứ , trái tim sắt đá này mà nói thích cậu thì có trời mới tin
" nè , mày ít ra cũng phải biểu lộ cảm xúc gì đi , mày như vậy ai tin được chứ "
...................................................
Otp này có ai chèo chung hum nè , đừng để t cô đơn இ௰இ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com