chap 59
Chiều hôm đó bệnh viện trung ương nhận một ca cấp cứu do chấn thương đầu dẫn đến hôn mê , nạn nhân là một Omega đưa nạn nhân đến bệnh viện là một tóp người ùng ùng chỡ cậu vào cấp cứu , bác sĩ khi nhìn thấy tình trạng chỉ biết lắc đầu thở dài xong quay sang nhìn một tóp đang nhốn nháo trông cậu nằm thở máy trong phòng hồi sức
" các cậu đã làm gì sao lại để một Omega lâm vào nguy kịch như thế , tình trạng hiện tại hết sức nguy kịch do chấn thương đầu nghiệm trọng , ai là thân nhân của cậu ấy mau ký giấy chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng để phẫu thuật lấy máu bầm "
" tôi , tôi là giám hộ của em ấy "
Tình hình hiện tại chỉ có mình shinichiro là có thể ra mặt làm giám hộ cho Takemichi , lúc này đây dù đã có bình tỉnh nhưng sắc mặt anh vẫn cứ tái nhợt , Mikey thất thần nhìn anh mình đi theo bác sĩ Mikey không ngờ có một ngày làm anh ấy hoảng loạn đến mức đánh mất cả chính mình vừa mới tới bệnh viện đã đâm sầm vào trong cửa , chiếc xe hư hao rất nặng và dù máu trên cánh tay anh chảy rất nhiều Shinichiro cũng chả thèm quan tâm ánh mắt mơ hồ chạy đến chỗ cậu , người ta đẩy băng ca đưa Takemichi vào trong phòng sơ cứu chỉ thấy anh đứng ngoài chăm chăm nhìn vào trong hai nắm tay siết chặc run lên vô thức , đôi mắt ấy ngấn lệ và đỏ ao , nhìn anh lúc đó thật thê lương Mikey cũng không thể nói được lời nào với anh mình trách nhiệm hoàn toàn đều thuộc về mình chính mình không thể bảo vệ được cậu , mãi đến khi Mucho bước đến đặc bàn tay lên vai anh tiếng nói âm trầm nhấn chìm tất cả
" tôi xin lỗi , tôi không trông chừng em ấy cẩn thận "
Shinichiro lạnh nhạt hất tay ra ánh mắt vẫn không di dời
" cậu nói lúc này có ý nghĩa gì nữa , chả phải takemichi của chúng ta vẫn đang nguy kịch đó sao "
không gian bổng chốc lặng thin , một bầu không khí nặng nề cứ bao quanh mọi vật , từng người một ở đây đều cảm thấy như đôi vai mình đang triều triệu một thứ gì đó không ai lúc này có thể nhìn thẳng được mắt Shinichiro , bọn họ quá lơ là khi buôn thả Takemichi giữa trận chiến và cũng chả ai ngờ rằng cậu lại lao vào đỡ gậy giúp cho Mikey và Chifuyu chứ , con tim họ như bị cắt từng mảnh , từng lát , khi mà băng ca đẩy Takemichi vào phòng phẫu thuật những con người ở đây chỉ biết nhìn theo nghe trái tim mình thóp lại và chảy máu sự dằn vặt và tự trách này thật lạ đau khổ và ai cũng ước rằng người nằm đó là mình không phải cậu , mặt trời bé nhỏ không thể cứ vụt tắt như vậy
cuộc phẫu thuật kéo dày 6 tiếng đồng hồ vì có liên quan đến vùng não , không khí bên ngoài hàng ghế chờ thật là u uất tựa như một bản nhạc buồn được sáng tác trong tận cùng đau khổ , đượm những bi đát và đầy tâm sự . hiện giờ ở đây chỉ còn lại Mikey ,Chifuyu , Mitsuya và anh em nhà Haitani
Chifuyu ngồi lặng thin lo âu nhìn chăm chăm về phía cánh cửa phẫu thuật mà không biết chừng nào mới mở ra bây giờ đây Chifuyu mới thắm thía cảm giác của Takemichi khi trở về quá khứ , dù biết được tất cả nhưng không thể ngăn được , đứng nhìn người trước mắt ngã xuống trong vô vọng , anh vô dụng quá không thể làm được gì trong khi Takemichi đang cố từng ngày để thay đổi tương lai đau khổ trước mắt , bàn tay anh nắm chặc lấy nhau đến tươm máu , Mitsuya ngồi bên cạnh vỗ vỗ vai Chifuyu trấn an dù anh cũng lo lắng không kém , quen biết cậu không lâu nhưng ít nhiều cũng có tình cảm ,đối với Mitsuya Takememichi là một điều gì đó mang lại thật nhiều niềm vui và sự ấm áp , cậu thật hồn nhiên và ngây thơ luôn cứng đầu cho rằng chính kiến của mình là luôn luôn đúng , bất chấp tất cả để đổi lại mọi điều tốt đẹp cho những người xung quanh , cậu thật cao cả như là thiên thần vậy
Mikey ngồi co ro trong một góc bên cạnh cánh cửa , anh đã không kiềm được cảm giác sụp đỗ nữa rồi , không giống như với lần của Draken Mikey mạnh mẻ vực dậy tinh thần cho mọi người đã chết , anh lúc này thật tuyệt vọng chỉ biết ôm gói chôn vùi sự sợ hãi trong lòng , trong đầu không gì khác ngoài Takemichi , cậu là người cùng mình hôm qua có nhau , tối qua cùng mình ân ái , khuôn mặt cậu đẹp như mỹ nhân trong tiểu thuyết và mê ly , mùi hương vẫn còn vương vấn đâu đây và những hình ảnh vui vẻ ấy cứ ập đến kéo theo là khung cảnh cậu ngã xuống với cái đầu đầy máu , nó đang xen nhau làm anh muốn phát điên ' Takemichi , tao yếu đuối lắm , mau đến ôm tao đi '
Rindou đau buồn nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật lại nhìn anh trai mình đã kiệt quệ gối đầu trên đùi mình , Rindou chưa từng nhìn thấy Ran như vậy bao giờ , dù cho có chuyện gì cũng không đến nỗi tay chân rã rời nằm la liệt đến thế , biết rằng anh rất sốc và chính bản thân Rindou cũng rất không thoải mái , hai người đã từng xem Takemichi là tất cả , cái nét dễ thương đáng yêu ban đầu đã thu hút hai người từ ánh nhìn đầu tiên , và thế rồi lý tưởng của cả hai là Takemichi đánh mất Takemichi như đánh mất lý tưởng và con người mà không lý tưởng thì thật là thảm hại chỉ biết thầm cầu trời rằng những vị thần đừng mang Takemichi đi , ngón tay chậm chậm máu rỉ ra từ đôi môi bị anh cắn đã sớm rách toạt của Ran mà thở dài ' Ran à , Takemichi sẽ không rờ bỏ chúng ta đâu mà ' chỉ có thể như vậy
tại bang công của tầng 4 , gió trời đang lạnh dần và màng đêm bao trùm lấy mọi thứ , anh không đếm được thời gian trôi qua bao nhiêu nhưng mà thuốc lá trong gói đã sớm hết tự bao giờ , chả biết Shinichiro hút bao nhiêu nhưng nó hẳn là rất nhiều nhìn đồ gạt tàn mini lúc nào cũng có sẵn trong túi áo đã sớm không còn chỗ chứa , Shinichiro nhìn trời đêm mà lòng nặng như đá tảng , sao những chuyện này cứ liên tiếp đến với cậu Takemichi quá đổi lương thiện đến nỗi ông trời cũng phải muốn tranh giành hay sao , cậu là tất cả đối với anh , nếu cậu có mệnh hệ gì thì anh sao có thể tiếp tục sống đây , chuyện này khiến anh nhớ đến biến cố hai năm trước chính cậu cũng lao vào đỡ gậy giúp cho anh ,Shinichiro tự hỏi đầu cậu là đá hay sắt thép mà cứ thích đưa ra cho người ta đánh , tim anh đau lắm , rất đau , anh lại hồi tưởng đến những đêm ôm cậu vào lòng đến những khi cùng cậu bên cạnh nhau thế rồi không tự chủ được là nước mắt cứ rưng rưng rồi lại mồi thuốc hút thêm đíêu nữa
cũng trong lúc này đây , tại một nơi khác ở đâu đó trong bệnh viên Hanma cũng đang nhăm nhi nổi buồn trong lòng bằng cách hút thuốc , những con nghiện thuốc lá thường hút rất nhiều khi mà trong lòng có tâm sự , nhưng chuyện này còn tệ hơn là có tâm sự thế nên thuốc mà hắn ngấu cũng chả phải số lượng ít, Hanma biết mình đang đốt phổi nhưng ai thèm quan tâm chứ , thà là để khói thuốc đốt phổi hắn đi còn hơn là để cơn dày vò tự trách đến đốt tâm can hắn , hắn thấy hối hận gì mình không dừng trận chiến này lại ngay từ đầu , cậu đã khuyên hắn như vậy nhưng mà sự háo thắng trong hắn lại che đi mắt của Hanma đến khi chuyện này xảy ra hắn lại sáng mắt ra và nhìn cậu được đưa vào bênh viện qua làng nước mắt đục ngàu , Hanma co người lại ôm đầu khóc thít thít , hắn biết hắn đang rất yếu hèn nhưng mà sự tội lỗi này làm cho nước mắt của Hanma cứ tuôn ra ngoài
" Hức ... Takemichi tao yêu mày ... tao xin lỗi , mày làm ơn đừng có làm sao mà hức ... "
Lại thêm người đau buồn trốn trách sự yếu hèn tìm đến góc khuất để mà được ở một mình nữa , Draken ngồi tựa lưng vào vách tường vôi trắng đã phủ rêu phong anh không biết nơi này là ở đâu trong bệnh viện nhưng nó yên tỉnh để anh một mình trút hết những gì dồn nén trong lòng ra ngoài , Draken rào khóc như một đứa trẻ , anh biết mình trông thật xấu xí nhưng ngoài khóc ra anh chả biết làm gì nữa , khốn thật nhìn anh cứ như một con đàn bà đụng chuyện là khóc nhưng không khóc thật to thì Draken sẽ nghẹn chết , ai hiểu được con tuyệt vọng của anh lúc này , những gì trong đầu Draken là hình ảnh đêm trăng nằm trên chiếc giường bệnh cùng Takemichi giải bài nghe cậu kể về những chuyện trong tương lai , lúc đó anh tự hỏi vì cái gì sao đời cậu lại khổ như vậy đến lúc chết đi vẫn mang danh ô nhục , sự chua xót ấy rất là nồng đậm làm quáng quéo cả ruột gan anh lên , tiếng khóc anh vọng trong không gian nhưng chỉ có anh nghe thấy , vạn vật nơi đây nghe thấy , nó thật là thê lương và đau khổ , cậu đã cố gắn hết sức để bảo vệ cái tương lai sớm đã mục nát kia , ông trời thích tạo bi kịch thật . anh biết những người trong kia cũng đau không kém gì anh khi thấy Takemichi như vậy nhưng có ai hiểu được cảm giác nhân đôi chứ , anh là người đã trùng sinh cùng cậu , biết trước mọi thứ nhưng lại không thể ngăn cản , anh thấy mình quá vô dụng người nằm đó đáng ra là anh không phải cậu
" Takemichi ... hức ... tao xin lỗi ... hức takemichi à ... vang mày đừng bỏ tao , tao yêu mày "
Một người khác đã rời khỏi bệnh viện , con xe chạy nhanh trên đường quay về đền Musashi , có lẻ trong nhóm người kia Mucho là kẻ giữ được bình tỉnh nhất chí ích là không bộc lộ ra bên ngoài , gã cũng đang rất đau khổ nhưng nếu gã khóc rồi thì ai sẽ đến gặp takemichi khi cậu tỉnh lại đây bởi vì cái bọn kia đều khóc rồng đến xấu xí cả rồi , đều duy nhất gã làm được lúc này là đến đền và cầu nguyện , đứng trước đền thờ thiêng liên trong đầu gã chỉ có một ý niệm duy nhất là cứu vớt Takemichi qua con nguy kịch gã tin là thần linh sẽ không nỡ mang một con người tốt đẹp như vậy đi đâu , đây là lần đầu tiên Mucho thành tâm thành ý khấn vái với như vậy , gã là con người thật dụng nhưng đến nước này lại dập đầu điên cuồn trước điện thờ như vậy có thể thấy gã cũng đang dần đỗ gục trong thâm tâm và đánh mất chính mình trong lý trí
" nè , nhìn cậu ta kìa , cậu ấy đã dặp đầu được 3 tiếng rồi đó "
" kinh khủng thật "
hai ông từ trong đền nói với nhau nhưng gã nào đâu để ý tới , Mucho cứ như vậy cuối lạy rồi dập đầu mặt cho trán mình đỗ máu và chân tay mình đang dần tê mỏi và mất đi cảm giác , từng cái dập đầu một đều khẩn cầu thần linh đừng mang Takemichi đi , mỗi cái dập đầu đều khấn rằng xin hãi cứu lấy Takemichi Hanagaki , ai ngờ được một gã to con mặt lạnh và cứng cỏi như gã cũng có lúc nương nhờ vào thần linh như vậy , sự bất lực và nổi sợ cứ quấn lấy đầu óc gã , thế nên mỗi lần dập đầu đều rất chuẩn xác đem trán của mình đập xuống nền gỗ lạnh toát
6 tiếng cứ như vậy trãi dài như tận vạn năm , để những con người tội nghiệp này cứ tiếp tục dày dò bản thân mình không thương tiết , trong phòng phẫu thuật chỉ là những tiếng tít tít ngân vang và tiếng lạch lạch của dao kéo chạm nhau , đêm nay thật la một đêm đầy bi thương và đẫm nước mắt hòa chung với máu cho ra vị chát đắng và cay đến xé cả tim gan phèo phổi tất cả chỉ mong ngày mai mặt trời lên chỉ được lấy lại khuôn mặt rạng rở thường này của Takemichi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com