chap 7
Thời tiếc dạo này thất thường , ban ngày thì không có gì để nói nhưng khi về đêm thường có những cơn mưa ào ạt kéo về kèm theo sấm sét không biết đã tự bao giờ nhưng cậu cảm thấy rụt rè và sợ hãi những trận mưa như thế này có lẻ do ám ảnh của kiếp trước vơi cả sự cô độc vay quanh nên nổi sợ lên đến tột cùng . Lúc có mẹ cậu ở nhà thì không sao ít ra còn có chút hơi ấm nhưng khi bà ấy đi công tác thì ngôi nhà lại trống trải .
Hôm nay cũng như mọi ngày khi lớp học Nhu thuật kết thúc trời cũng đã tối mịt , hôm nay lại càng u ám ơn và có lẻ trời sẽ đổ một con mưa , những gợn mây cuồn cuộn tích tụ vài tiếng sấm nhỏ và tia sét nhấp nhấy không nghi ngờ gì nữa trời sẽ mưa sớm hơn một hôm một tẹo
Takemichi ghé vào cửa hàng tiện lợi mua chút thức ăn đống hợp và một cây dù , quả nhiên đúng như cậu nghỉ vừa bước chân ra cửa trời đã lả chả rơi hạt tranh thủ mưa không lớn nhanh chân đi về . Thề luôn là cậu chúa ghét trời mưa vừa lạnh lẻo lại u ám chỉ đem lại cảm giác khó chịu , đối với cậu là thế nhưng mà những người đang yêu không ghét mưa , những người yêu sự lãng mạng và trầm tỉnh cũng không ghét mưa . Xin lôi nhưng cậu không phải nhà văn , chả có hứng thú với cái gọi là lẳng mạng trầm tỉnh đó đâu , ngày mà người bạn yêu thương chết đi mà ngày đổ mua thì có còn yêu thích nó nữa không chứ
" tên đó trông ghê nhỉ "
" cậu đừng hắn chằm chằm như thế nhỡ hắn là côn đồ thì sao "
tiếng xĩ xầm của hai nữa sinh lướt qua cậu , chỉ vô tình nghe thoáng qua cũng không để ý , chỉ muốn nhìn vì tò mò , di ngang bãi đát trống Takeichi đưa mắt nhìn tìm kiếm cái tên ghê ghê mà hai cô gái kia nói , rốt cuộc lại thấy một tên nguồi thừ như pho tượng đá hai mắt khẻ cụp xuống mái tóc rủ rượi không còn chút sức sống nào , chỉ là thân ảnh này sao lại quen thuộc như vậy
" Hanma Shuji "
Takemichi hơi bất ngờ khi gặp hắn ở đây không hình thù gần như sắp chết này , một loạt hình ảnh của quá khứ trong kiếp trước hiện về , cũng là tên khốn ấy hắn cười hả hê vì gây ra bao nhiêu là khốn đốn tử sinh ly biệt , nhưng cũng chính hắn đã khóc khi ' gã hề ' ra đi , cuộc đời của hắn từ đó thật đáng thương , và lần sao cùng hắn khóc là khi hắn chết trước mặt cậu , không hiểu sao lúc đó Takemichi lại thấy tim nhói đau vô cùng , cậu nhận lấy đôi bông tai hắn đưa qua dù đã be bét máu coi như một sự tưởng nhớ về những gì mà hắn đã làm và cũng coi như một sự buôn bỏ vì cái chết của hắn thê thảm hơn bất kỳ ai hết .
Takemichi đứng trước hai ngã rẻ , một là cứu hai là không cứu , một là xót thương hai là bỏ mặt , trong tương lai hắn là một con quỷ , trong quá khứ hắn cũng là một con quỷ . Takemichi nhắm nghiềm mắt bước đi , một bước hai bước , đến bước thứ năm liền dừng lại giậm chân dưới đất đùng đùng , hận chính mình không thể làm ngơ được, hận tại sao mình nhân từ như vậy dù có cố gắn gạt qua một bên cũng không thể làm lơ được
Takemichi giận chính bản thân mình , và cậu chạy đến chỗ hắn dùng chính chiết dù mà mình đã mua che cho tên khốn đó
" oi , có sao không vậy "
Người nọ hình như chưa chết nghe thấy giọng nói của cậu chầm chậm ngẩn đầu lên đôi mắt đụng ngàu tuyệt vọng khiến cậu cả kinh hồn . Takemichi nghiến chặc răng ' tên khốn '
cứ như vậy dưới cơn mưa một cậu nhóc thấp bé yếu ớt na trên lưng một trên cao kều sắp chết từ bãi đất trống về nhà hì hụt vô cùng khổ sở .
' mùi này là vì vậy , ấm ấp quá ... cậu ta đang làm gì với mình vậy nhỉ '
.......................................................................
Lúc này là 2h đem , Hanma chập chờn tỉnh dậy sau một cơn mê dài bên tai cậu là tiếng mưa day dăn và kèm theo tiếng thổn thức của một ai đó . Hắn đảo mắt nhìn quanh , một căn phòng với kiến trúc xa , cả người quấn trọn trong chăn chỉ mặt mỏi một chiếc quần con con, còn đang chưa biết chuyện gì xảy ra thì bên dưới góc giường đã xuất hiện một cậu nhóc với mái tóc vàng hoe lòa xòa đang úp mặt vào gối khóc nức nở nhìn xuống chỉ thấy bờ vai bé xíu mỏng manh đang run lên . Hanma đưa tay đến khẻ chạm nhẹ thì người kia liền giật thoát của người ngẩn đầu lên nhìn hắn .
Một đôi lục bảo trong xanh như chứ cả đại dương sâu thăm thẳm trong đó , nước mắt trượt trào ra bên ngoài lăn dài xuống má , cũng không biết do ai sai khiến hay hắn bất giác muốn làm mà đưa tay lao đi những dòng lệ đó chưa bao giờ hắn thấy run động trước ai nhưng mà cảm giác say đắm này khiến hắn không thẻ nào từ chối được nhìn thấy người kia khóc hắn cũng đau như chính mình bị tổn thương
Takemichi vọi né sang một bên chùi vội hàng lệ nhem nhuốc trên mặt khịt khịt mũi , cố lấy lại chất giọng bình thường nói
" tỉnh rồi hả , tao làm mày thức giấc rồi xin lỗi "
" mày đưa tao về hả "
" đúng rồi , tao thấy mày ngòi một đống như sắp chết nên đưa mày về , có chuyện gì với mày hả "
hắn lặng thinh một hồi lâu không trả lời , sau vài phút chìm trong im lặng Hanma lại mở miệng " quần áo của tao đâu "
" tao đem hông khô rồi , size người mày to quá nên không có áo nào vừa hết , xin lỗi "
Hắn vổ vổ vai cậu nói " mày cứu tao mà sao cứ xin lỗi hoài vậy "
Chưa bao giờ cậu nhìn thấy một Hanma dịu dàng như thế hay tại vì cậu đã cứu hắn chăng , một mặt khác của của tên phản diện làm Takemichi có chút không quen , cậu đưa tai gãi gãi sau đầu . Không gian lúc này lại trầm lặng ngoài trời thì mưa không ngớt nhưng bên trong lại chỉ có một mảnh im liềm
" giường của mày phải không , sao không lên nằm mà chui xuống đó "
sau một khoảng im lặng hắn cũng cất lời hỏi cậu một câu , Takemichi cũng không trả lời hắn ánh mắt nhìn sang hướng khác , hắn chỉ trong thấy khóe mắt đỏ hoe sưng tấy ác hẳn là đã khóc rất nhiều
" tao tên Hanma Shuji , mày tên gì "
" Hanagaki , Hanagaki Takemichi "
hắn cười " tên mày nghe hay đấy , cảm ơn vì đã cứu tao "
cậu có chút bần thần , không hiểu tại sao đối diện với Hanma thận thiện này có chút gì đó hư cấu cứ như là ảo ảnh vậy , có nằm mơ cũng không tin được là hắn khi cười tươi lại thân thiên đến như vậy
Ầm một tiếng , âm thanh vang dội như muốn xé toang cả trời đất , Takemichi khẻ thu mình lại , bên ngoại tiếng mưa ngày càng nặng hạt , giọt mưa cứ như đang công kích mạnh bạo lên máy nhà âm thanh che lấp đi hết mọi tiếng dộng còn lại , sau đó lại ầm , còn nổ lớn hơn ban nãy Takemichi nhất thời hoản sợ nhảy phắt lên giường người co ro trong một góc .
" mày sợ hả "
Takemichi vùi mặt vào sao trong đầu gối " không có , chỉ là không thích thôi "
Tiếng cười khúc khích của hắn vang lên nho nhỏ vì vị tiếng mưa lấn áp , Hanma nằm xuống , hắn cũng kéo cậu nằm xuống trùm chăn kín mít từ đầu tới chân bao bọc cậu và chính mình như một con nhọng lớn
" mày làm gì vậy "
" để trả ơn cho mày tao sẽ bảo vệ này "
" hả mày nói gì "
" tao nói di ngủ sẽ không sợ nữa "
Hanma nói lớn bên tay cậu , cậu nhất thời rụt cổ về nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn . cảm giác đầu tiên cậu cảm nhận được là ấm và dễ chịu , da thịt hắn trơn lán có thể nghe rỏ nhịp tim đạp như trống dồn của đói phương luôn . Lại một mùi hương nữa sọc lên mũi cậu nó giống như mùi của hoa mẫu đơn ,nhẹ nhàng mà thanh tao . ai ngờ được một tên như hắn lại có mùi hương cơ thẻ dễ chịu như vậy , càng hít hà càng cảm thấy bay bỏng khiến cậu dần chần chìm vào trong giấc ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com