[KazutoraxTakemichi] Quá khứ
"Cảm ơn anh vì đã vùi lấp quá khứ đau thương kia của em bằng những tình yêu nhỏ xinh đó."
----------
Hôm nay là Giáng Sinh, đứng trước nhà thờ là cậu trai có mái tóc dài có nhuộm xen kẽ màu vàng. Anh mặc một chiếc áo dạ dài, bên trong được phối với cùng một chiếc áo len mỏng. Mặc một chiếc quần kaki sẫm màu và một đôi sneaker mang phong cách runner cổ điển.
Dáng vẻ đẹp trai lãng tử đó khiến bao cô gái, chàng trai đi qua phải thầm cảm thán, trầm trồ. Dưới cái thời tiết lạnh như vầy thì bạn tự hỏi chàng ta đứng đó làm gì ư?
"Xin lỗi Kazutora! Em tới hơi trễ."
Từ đằng xa một cậu nhóc vừa tròn đôi mươi chạy đến chỗ anh với khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi. Trời lạnh như này nhưng nhìn cách cậu chạy ắt hẳn phải có chuyện gấp lắm nhỉ?
"Hôm nay có chuyện gì không anh? Sao anh lại gọi em ra đây vậy ạ?" Giọng nói của cậu nhóc nghe rất dễ thương và đôi má có chút ửng đỏ vì em vừa mới chạy tận mấy cây số đến đây.
Chàng trai trước mặt em xoa đầu rồi nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp hình vuông và anh từ từ quỳ xuống. Ngước mặt lên anh nhìn em với đôi mắt kiên định.
"Cưới anh nhé Takemichi! Anh - Kazutora đây sẽ chăm sóc em hết cả cuộc đời và anh hứa sẽ mang lại cho em thật nhiều hạnh phúc."
"Đồng ý làm vợ anh em nhé!"
Thật chẳng biết phải nói sao, hai hàng nước mắt của em đổ ra. Những giọt nước mắt của sự hạnh phúc bởi vì em chẳng ngờ rằng cả hai có thể đi đến bây giờ, em còn ngỡ rằng anh rồi cũng sẽ bỏ rơi em như những người khác. Đưa bàn tay ra em cất tiếng, đi cùng với đó là tiếng nấc và những hạt lệ đã che đi đôi mắt xinh đẹp kia.
"Hức... Em đồng ý...."
----------
8 năm trước.
Shibuya, Tokyo.
Ở một con hẻm nhỏ trong phố đèn đỏ có một cậu nhóc với mái tóc đen tuyền, đôi mắt đầy quầng thâm và trông gầy gò ốm yếu vô cùng. Cậu như một cái xác sống thối rửa đang nằm trên bãi rác, những con ruồi bọ cứ bay xung quanh thân xác bé nhỏ đó trông thật đáng sợ. Những người đi qua cũng chỉ liếc nhìn một cách lạnh lùng. Có kẻ đi qua thậm chỉ còn phỉ nhổ và tỏ ra kinh tởm em nữa, có tên còn nôn những thứ kinh tởm vào người em.
Phố xá đông người qua lại nhưng không một ai tiếc thương cho em cả. Gắng gượng lết vào sâu trong con hẻm bởi vì em biết mọi người chẳng ai muốn nhìn thấy thử kinh tởm như em và không biết ai sẽ làm gì nếu em còn tiếp tục ở đó. Dù thế nào đi chăng nữa em cũng muốn được sống, được tiếp tục mơ mộng về một gia đình hạnh phúc chứ không phải chết cóng dưới thời tiết lạnh lẽo này.
Em gắng đi sâu vào trong con hẻm, bỗng chốc đụng vào chân của một người đàn ông. Có vẻ như ông ta cũng là một người vô gia cư, ánh mắt của ông nhìn chằm chằm vào thân thể đang nằm vật vã dưới chân mình, thể như một cái xác chết di động. Dù trông có vẻ già yếu nhưng ông vẫn dìu cậu lên và đưa vào một túp lều nhỏ gần cuối hẻm. Để em nằm xuống rồi ông ấy lấy nước cho em, đút cháo cho em rồi chăm sóc một cách cẩn thận dù cho cả hai chẳng quen biết gì nhau.
Em cố lia đôi mắt đã mỏi của mình sang phía ông, hỏi rằng tại sao lại chăm sóc cho em chu đáo như thế.
"Tại sao ư? Ta cũng chẳng biết nữa. Có lẽ là vì nhóc giống ta hoặc đơn giản bởi vì ta đang thấy thương hại nhóc thôi."
Giọng nói khàn đặc nhưng rất ấm áp làm cho cậu cảm thấy khó hiểu. Bởi chẳng có ai lại đi thương hại cho một kẻ không quen không biết, sẽ chẳng ai trên đời này làm được đâu bởi vì con người họ cũng chỉ quan tâm đến cái lợi của mình. Đến cả gia đình của họ còn chẳng để ý gì đến nhau thì thử hỏi xem một người xa lạ đến như vậy tại sao lại quan tâm người khác nhiều đến như thế?
Những cử chỉ, hành động quan tâm của ông ấy làm em thấy nhớ đến gia đình của mình lắm, em nhớ không phải vì đó là một gia đình hạnh phúc mà vì nơi đó đã làm tổn thương em rất nhiều. Họ sẵn sàng vì tiền mà bán đi em cho lũ nhà giàu mọi rợ kia. Họ dám để cho bọn chúng chà đạp rồi lấy em làm nô lệ tình dục cho chúng, mọi thứ đã từng rất kinh khủng và làm em luôn nghĩ rằng sẽ chẳng có một ai cứu giúp hay yêu thương em cả. Cơ mà bây giờ đã có người giúp đỡ em rồi, một ông lão ăn xin không hơn không kém nhưng lại chăm sóc cho một tên nhóc rác rưởi thì cũng thật mừng biết mấy.
Có thể cuộc đời của em sẽ tốt hơn nhưng có lẽ ông trời không nhìn thấy được sự đau thương mà em đang chịu đựng nhỉ. Thật sai lầm khi nghĩ rằng em sẽ sống tốt hơn được một tí nhưng không. Ông ấy đi rồi, người đàn ông đã cứu giúp em từ vài hôm trước bây giờ đã bị một chiếc xe tải đâm trúng. Khoảnh khắc ông ấy chết đi, một vũng máu loang lỗ khắp đường và kèm theo đó là những lời nói chỉ trích của những kẻ lạ mặt trên đường. Cái xác của ông ta nó nằm ngay dưới bánh xe, mọi cơ quan nội tạng đều bị cán đến nát, tay chân thì cũng chẳng khá là bao nhiêu. Chân thì đứt lìa với cơ thể còn tay thì bị gãy làm đôi. Khuôn mặt của ông ấy có rất nhiều vết thương, nó chảy máu rất nhiều và hộp sọ dường như là vỡ nát.
Dù ai cũng thấy ông ấy bị tông chết nhưng chẳng ai dám đứng ra giúp đỡ cả, đến cả tên tài xế vừa tông ông ta lúc nãy cũng đã sợ hãi mà quay xe bỏ đi. Những con người ở trên đường lúc này lấy điện thoại ra và bắt đầu chụp lại, có người còn gửi cho bạn bè mình và bêu rếu về cái xác của người đàn ông vô gia cư kia. Những việc làm như thế tất cả đều thu vào tầm mắt của một cậu nhóc 12 tuổi, em thấy được cái gọi là kinh tởm xã hội, thấy được sự vô tâm của những con người kia. Em đã thấy được rồi, chứng kiến được mọi thứ làm cho em càng sợ hãi thêm và giờ em cũng đã rõ được rồi.
Em không thể sống trong một thế giới kinh tởm này nữa, nó chẳng có gì ngoài sự cạnh tranh, giết hại lẫn nhau, thậm chí là sự lạnh nhạt của con người đối với con người. Và sẽ chẳng có cái gọi là tình yêu, hạnh phúc, gia đình đối với em đâu.
"Sẽ chẳng bao giờ mình có được cái gọi là gia đình hạnh phúc đâu nhỉ?"
----------
Sau cái chết của người ông được hai tuần, một chàng trai vóc dáng cao ráo, tầm cỡ 30 tuổi nhìn thấy em nằm co ro trong góc hẻm liền ngỏ ý muốn giúp em. Anh ta lấy chiếc áo len mình đang mặc khoác cho em, sau đó cẩn trọng đưa em về nhà mình. Em chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, đầu óc thì cứ quay lòng vòng và em còn chẳng nhận thức được gì cả, ậm ừ sau tiếng nói của anh ta rồi ngất đi.
Trong cơn mê màng em nhận thấy được sự ấm áp của không gian xung quanh mình, mùi đồ ăn thơm nức mũi làm em phải tỉnh giấc. Ngay khi vừa mở mắt là sự chói lóa của ánh đèn trần, em cảm nhận được sự ấm áp của chăn lông và nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông lúc nãy.
"Ồ! Nhóc tỉnh rồi đấy à. Có muốn uống chút nước không?"
Anh ta đỡ em dậy rồi với lấy cốc nước trên bàn từ từ đưa cho em.
"Tại sao?"
"Hở? Chuyện gì sao nhóc con?" Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên dù ổng chỉ mới 23.
"Tại sao bác lại cứu cháu ạ?" Em hỏi anh ta với vẻ mặt ba phần nũng nịu, chín phần cười nhạt và bảy phần khinh bỉ.
"Anh mày cứu nhóc chỉ là thấy tội nghiệp quá thôi, vài bữa ta cũng đưa nhóc vào trại trẻ mồ côi thôi. À mà ta mới 23 tuổi thôi nên đừng gọi bằng bác. Anh đây chẳng già thế đâu!"
Anh nói với em cùng cái mặt hâm hâm trông chả khác nào mấy người lớn tuổi đang tỏ vẻ với con nít cả.
"Em xin lỗi nhưng tại giọng anh nghe giống mấy ông già độ trung niên đấy ạ." Em nhìn vào mắt hắn nói từng chữ khiến hắn ta đơ cứng ngắc như bị nói trúng tim đen.
-----
Trong căn phòng chỉ có hai bóng người, một trẻ một già đang ngồi trên bàn ăn tâm sự.
"Tên nhóc là gì thế?"
"Takemichi ạ."
"Anh là Kazutora."
----------
Sau những năm sống cùng nhau cả hai bắt đầu có tình cảm và chuyện gì đến cũng sẽ đến. Những tình cảm mà cả hai chấp vá thành cuối cùng cũng kết trái. Mọi thăng trầm mà cả hai cùng trải qua giờ đây cũng có thể an yên sống đến cuối đời rồi.
...
"Em đồng ý cưới anh." Câu nói cuối cùng chấm dứt một mối quan hệ và tiến tới hôn nhân của cặp đôi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com