Chigiri × Isagi_TW_
#nosex #angst #deathfic #sadfic
***
Những ngày tháng mệt mỏi trôi qua, cái lạnh mùa đông dường như đã chui vào tận xương tủy của Chigiri. Anh đã quen với sự cô đơn, đã quen với việc đứng một mình giữa đám đông. Không phải vì anh là người đặc biệt, mà vì anh là một người không được phép tồn tại theo cách mà anh muốn. Chigiri yêu một người con trai. Và điều đó - trong một xã hội tàn nhẫn - là một tội lỗi mà anh không bao giờ có thể xóa bỏ.
Isagi, chàng trai với trái tim đầy mơ mộng, bước vào cuộc đời anh như một ánh sáng lạ. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, Chigiri đã cảm thấy có gì đó trong lòng, một sự xao xuyến mà anh chưa từng có. Isagi là người duy nhất khiến anh không cảm thấy bị lạc lõng trong thế giới này. Nhưng ngay cả khi trái tim anh hướng về cậu, lý trí lại đập trong anh từng nhịp buồn bã, cảnh báo rằng điều đó không thể tiếp diễn. Họ không thể, không bao giờ có thể.
Cả hai học cùng lớp, nhưng giữa họ chỉ có sự im lặng, khoảng cách vô hình khiến cho mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Chigiri không thể đối diện với cái nhìn của Isagi. Cậu ấy nhìn anh với đôi mắt trong suốt như một tấm gương, và Chigiri sợ rằng trong đó sẽ phản chiếu sự yếu đuối của mình.
Tuy nhiên, mỗi buổi sáng khi cậu ấy ngồi bên cạnh anh, cảm giác như có gì đó đang ấm lên trong anh, mặc dù anh biết rõ mọi thứ sẽ không bao giờ được chấp nhận. Họ không thể yêu nhau, và sự thật đau đớn ấy cứ dằn vặt Chigiri mỗi ngày.
Một ngày nọ, khi cả hai ngồi trong giờ học, Isagi không kìm được nữa, cậu quay sang Chigiri, ánh mắt cậu sâu thẳm.
- Chigiri.
Isagi nói khẽ.
- Em biết anh không phải là người mà xã hội mong muốn anh trở thành. Nhưng anh không cô đơn, đúng không? Em sẽ ở đây.
Chigiri không trả lời ngay lập tức. Những lời của Isagi như một con dao đâm sâu vào trái tim anh. Anh muốn gào lên, muốn nói rằng "Anh yêu em," nhưng không thể. Anh sợ, sợ rằng khi nói ra, tất cả sẽ tan vỡ. Sợ rằng khi yêu một ai đó, cả hai sẽ phải chịu đựng sự tẩy chay của thế giới này.
- Em không hiểu đâu.
Chigiri cuối cùng cũng thốt lên, giọng anh lạc đi.
- Cái giá của tình yêu này quá đắt. Chúng ta sẽ chỉ làm tổn thương nhau thôi.
Isagi nhìn anh, sự kiên định trong đôi mắt cậu không hề lay chuyển.
- Em không sợ cái giá đó.
Cậu nói, giọng cứng rắn.
- Em sẽ ở lại, dù anh có như thế nào đi nữa.
Nhưng, như mọi câu chuyện tình yêu bị xã hội từ chối, cái giá mà họ phải trả không chỉ là những lời nói. Đó là sự dày vò về tinh thần, là những ánh mắt dò xét, là những lời đàm tiếu sau lưng. Chigiri không thể chịu đựng được nữa. Anh cảm thấy như một con thú bị nhốt trong lồng, càng cố gắng vươn ra, càng cảm thấy mình bị xiết chặt.
Một buổi tối khi trời mưa lớn, Isagi đợi Chigiri dưới cơn mưa lạnh. Cậu không sợ, không lo lắng, chỉ có trái tim yêu thương đang rỉ máu. Khi Chigiri xuất hiện, đôi mắt anh đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh lùng, như thể anh đã quyết định làm một điều gì đó không thể cứu vãn.
- Chigiri, đừng làm vậy...
Isagi nói, tay cậu run rẩy khi nắm lấy tay anh.
- Chúng ta có thể cùng nhau đi, rời xa mọi thứ, tìm một nơi không có ai đánh giá chúng ta...
Chigiri nhìn vào mắt cậu, ánh mắt anh đau đớn, nhưng không có lựa chọn. Anh đã mệt mỏi. Mệt mỏi vì phải sống trong thế giới không dành cho mình. Mệt mỏi vì phải yêu một người mà anh không thể có.
- Xin lỗi, Isagi...
Chigiri nói, giọng anh như nghẹn lại.
- Anh không thể yêu em. Chúng ta sẽ chỉ phá hủy nhau thôi.
Và rồi, anh rút tay mình khỏi tay Isagi, bước đi trong màn mưa, bỏ lại cậu đứng đó. Những giọt mưa như những giọt nước mắt không thể rơi ra. Cảm giác này - sự đau đớn, sự thất bại - không thể diễn tả bằng lời.
Ngày hôm sau, Chigiri không đến trường. Isagi đợi anh, nhưng không thấy anh đâu. Thay vào đó, cậu chỉ nhận được một bức thư. Chigiri đã rời đi, và trong thư, anh viết:
"Em xứng đáng có một tình yêu trọn vẹn. Anh không thể mang lại cho em điều đó. Anh xin lỗi."
Isagi, trong nỗi đau đớn khôn xiết, không thể tin vào những gì mình đọc được. Chigiri, người cậu yêu nhất, đã bỏ lại tất cả. Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó. Mọi thứ vẫn còn lại, những vết thương không thể lành.
Ngày hôm sau, Chigiri được tìm thấy. Cái chết của anh không phải là một tai nạn, mà là một quyết định. Anh đã chọn kết thúc mọi thứ vì không thể sống trong một thế giới không dành cho tình yêu của mình.
Isagi đứng bên cạnh mộ của anh, tay nắm chặt.
- Anh sai rồi, Chigiri. Anh không nên bỏ cuộc.
Cậu thì thầm, giọng nghẹn ngào.
Em sẽ yêu anh mãi mãi.
Và thế là, tình yêu của họ kết thúc trong sự tàn nhẫn của thế giới, không ai hiểu được, không ai chấp nhận được. Isagi sống tiếp, nhưng chẳng bao giờ có thể quên được Chigiri, và cũng chẳng bao giờ có thể yêu ai khác. Câu chuyện của họ kết thúc trong bóng tối, với những nỗi đau không thể chữa lành.
"Tình yêu chìm vào im lặng, như bóng tối không bao giờ có thể vén lên. Những lời chưa nói, những giấc mơ vỡ vụn, mãi mãi không thể quay lại."
***
Huh? Huh? Huh? Huh? Huh? Huh??? Viết trong cơn sảng nên bị khùng..và dở đến kinh tởm..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com