Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Ribbon

Lưu Vũ đã mơ một giấc mơ kì lạ.

Cậu thấy mình bị mắc kẹt trong một không gian vô định, tuy không bị bóng tối bao trùm nhưng ánh sáng cũng chỉ là những vệt nhỏ le lói.

Cậu đi mãi cho đến khi cảm nhận được sự rung chuyển truyền đến từ bên dưới. Mặt đất kêu gào, xung quanh vang lên từng đợt gió rít chói tai. Lưu Vũ ra sức chạy nhưng cơn chấn động ngày càng mạnh hơn khiến cậu té ngã.

Từ trên cao xuất hiện những vật thể lạ ép sát mặt đất, giống như bẫy rập đang từ từ khép chặt miệng của nó không cho phép bất kì con thú hoang nào vô tình sa chân vào đó có cơ hội trốn thoát. Lưu Vũ nhận ra thứ đó chính là những ngón tay khổng lồ, vậy nơi cậu đang đứng chắc hẳn là lòng bàn tay.

Nhưng là tay của ai?

Chưa kịp xốc lại tinh thần, cậu cảm thấy không khí trong người đột ngột bị rút cạn. Cậu cố gắng vớt vát lại chút dưỡng khí cuối cùng một cách yếu ớt trước khi mất đi ý thức, rồi nhận ra xung quanh từ bao giờ chỉ toàn là nước, cứ như vậy mà bị nuốt chửng xuống tận đáy đại dương.

*

"Hớ... Hớ... Hớ..."

Lưu Vũ khó khăn điều chỉnh nhịp thở, cảm nhận sự đau nhức đánh thẳng vào đại não. Một lực đẩy từ phía sau dồn tới, khuôn mặt cậu nhanh chóng bị nhấn chìm trong bể nước đỏ lòm một lần nữa.

"Thả em ấy ra, bọn chó chúng mày."

Cao Khanh Trần ra sức vùng vẫy, miệng không ngừng chửi rủa đám người trước mặt bằng một loạt từ ngữ khó nghe.

"Bọn khốn, lũ chúng mày điên rồi. Biến đi, chết hết đi cho tao."

Anh tung nắm đấm vào mặt một tên đang đứng canh cửa sau đó hướng thẳng đến bên Lưu Vũ, lại đạp thêm một cước vào bụng tên to con đang nắm tóc hành hạ cậu nãy giờ.

"Bảo bối, tỉnh lại, em tỉnh lại cho anh. Nhìn kĩ anh này, anh sẽ đưa em ra khỏi chỗ này, được không?"

Cao Khanh Trần gấp gáp trấn tĩnh người trước mặt, cẩn thận quan sát kĩ khuôn mặt trắng bệch của người nhỏ hơn mới thấy được chút ít hơi thở yếu ớt. Vì vậy lấy làm yên tâm hơn, lần xuống tay em muốn cởi trói nhưng dây thừng siết quá chặt, bực tức mà lầm bầm một tiếng.

"Mẹ kiếp!"

Lưu Vũ nửa tỉnh nửa mê nắm lấy tay anh, cánh môi lạnh buốt cùng hàm răng lập bập vào nhau muốn nói nhưng không thể nghe rõ chữ nào.

Đây là ai? Tại sao lại có cảm giác thân quen đến như vậy?

Nhưng không phải mình gặp tai nạn, và đã chết rồi sao? Tại sao còn...?

Chặt đứt dòng suy nghĩ đang miên man trong đầu cậu là hình ảnh tên kia ở phía sau lồm cồm bò dậy, hung hăng cầm theo cây gậy sắt trong tay mà giáng mạnh một nhát.

Cao Khanh Trần ngay lập tức ngã xuống, cả thân người co quắp lại vì đau. Anh đã chắn cho cậu. Nhưng tên đó vẫn không buông tha, cùng lũ đàn em của mình ra sức dẫm đạp anh.

Lưu Vũ rùng mình, khuôn mặt ngập trong biển nước mắt còn nơi ngực trái thì quặn lên đau thắt. Chẳng biết sức lực ở đâu ra, cậu nhắm thẳng về phía tên được cho là đầu xỏ của đám cặn bã kia mà xô ngã.

"Chết tiệt. Con ** này mày muốn chết đấy à. Đã thế thì ông cho mày toại nguyện."

Hắn gầm lên một tiếng, hai mắt trắng dã long sòng sọc cầm theo cây gậy ban nãy phóng đến như loài dã thú đang chuẩn bị xé xác con mồi trước mặt.

Lúc này chỉ có phép màu mới cứu nổi mình, nhưng làm gì có chuyện hoang đường đó. Lưu Vũ nghĩ vậy trước khi bất tỉnh. Cao Khanh Trần đối diện cũng đã nằm im, nếu có kiếp sau cậu muốn gặp lại anh lần nữa.

*

Mùi thuốc sát trùng khiến cậu khó chịu mà cựa mình, vô tình tác động đến chỗ kim tiêm cắm trên tay làm một chút máu bị hòa loãng vào dịch truyền. Lưu Vũ nặng nề mở mắt, đối diện là trần nhà trắng toát.

Bên cạnh vốn im lặng, vì chút động tĩnh của người trên giường bệnh liền trở nên ồn ào, gấp rút đôn đáo ngược xuôi đi tìm bác sĩ.

Sau một lượt kiểm tra tổng quát, vị bác sĩ già thở dài an tâm nói với mọi người cậu đã qua cơn nguy kịch, đúng là kì tích xuất hiện. Cuộc đời cậu vậy mà lại có kì tích xuất hiện, không phải rất nực cười sao.

Bỏ lại những âm thanh vui mừng, tiếng hò reo hạnh phúc vang khắp phòng bệnh, Lưu Vũ lại nhanh chóng quay trở về trạng thái hôn mê. Tác dụng phụ của thuốc.

Cậu tỉnh dậy đã là chuyện của ba ngày sau.

Mặc dù vẫn phải quấn băng quanh đầu nhưng cảm giác đau nhức không còn nữa. Lưu Vũ cầm trên tay ly sữa được người nọ đưa cho, ngây ngốc nghe anh kể về những chuyện trước kia của chủ nhân cơ thể đang được cậu mượn tạm lúc này.

Cậu đang ở trong thân thể một người cùng họ cùng tên, cùng tuổi và ở cùng một thành phố. Chỉ có những điều này là giống nhau, còn việc khác cậu đều chưa từng nghe thấy.

Lưu Vũ ở thế giới này hay ở chiều không gian này là con của Lưu Y, một ca nhạc sĩ nổi tiếng đa tài và xinh đẹp, là nàng thơ của biết bao nhiêu người vào những thập niên 90 của thế kỉ trước. Bà không muốn Lưu Vũ phải chịu đựng sự cay nghiệt của giới showbiz nên từ khi sinh cậu ra liền lui về hậu phương, chủ động chấm dứt với người cha cậu còn chưa từng được thấy mặt, chọn nơi này mà bảo dưỡng cậu.

Bá Viễn từ tốn kể lại, sợ để sót chi tiết nào nên chốc chốc lại hỏi cậu có nghe kịp hay không. Lưu Vũ gật gật đầu, cơ thể này vẫn còn ghi nhớ một số kí ức nên cũng không khó để tiếp nhận lời anh nói. Cậu nhanh chóng tổng kết một câu khi anh vừa dứt lời, chính là Lưu Vũ ở đây lớn lên trong sự yêu thương của rất nhiều người.

Lúc này liền không khỏi bùi ngùi khi so sánh với mình trước đây, giá mà ở đó cũng có người yêu thương và quan tâm cậu như vậy thì có lẽ...

Khóe mắt cay cay, một giọt nước nóng bỏng rơi xuống loang ra thành mảng trên tấm ga giường trắng tinh.

Lưu Chương nãy giờ vẫn âm thầm quan sát từ xa, thấy bảo bối của mình khóc không kìm được mà ngồi xuống bên cạnh ôm em vào lòng.

Anh xoa xoa tấm lưng gầy, tay kia luồn vào mái tóc nâu mềm của em, nhỏ giọng an ủi, "Bé ngoan đừng khóc, chuyện đã qua rồi, từ nay về sau bọn anh sẽ bảo vệ em."

Khóc đã đời một trận, Lưu Vũ bây giờ cảm thấy rất rất xấu hổ vì dấu tích để lại trên vai anh toàn là nước mắt và cả... nước mũi.

"Em... em xin lỗi...", mặt cậu đỏ như trái cà chua chín, hai tay xoắn xuýt vào nhau không biết phải làm gì.

Đáng yêu. Trong lòng Lưu Chương và Bá Viễn lúc này như đong đầy tình cha, thật muốn đem bảo bối ôm ôm nhiều nhiều.

Lưu Vũ kéo kéo vạt áo Bá Viễn, cậu nhớ tới hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong đầu trước khi ngất.

"Viễn ca, Tiểu Cửu anh ấy không sao chứ?"

"Tiểu Cửu bị thương rất nặng nhưng thằng nhóc đó cũng đã qua cơ nguy kịch.", biết Lưu Vũ sẽ năn nỉ anh cho gặp người kia, Bá Viễn nhỏ giọng như dỗ con nít, "Đợi chiều nay có kết quả kiểm tra của em, anh sẽ dẫn em qua đó xem một chút còn bây giờ thì nằm xuống nghỉ ngơi đi nhé."

Cậu mừng thầm trong lòng, cảm tạ trời đất vẫn cho cậu được gặp lại người kia, sau đó không quên đáp lại anh một cách ngoan ngoãn, "Vâng ạ."

*

Cả Lưu Chương và Bá Viễn đều bận nhưng không quên dặn dò Lưu Vũ đủ thứ trước khi ra về khiến cho cậu vừa xúc động vừa cảm thấy có chút hơi đau đầu. Tưởng rằng cuối cùng cũng được ngả lưng nghỉ ngơi một lúc, ai dè lại thấy một cái đầu ngoài cửa sổ khiến cậu giật bắn mình.

"Lưu Vũ ca mở cửa cho bọn em với.", Trương Gia Nguyên vẫy vẫy tay điên cuồng, mấy cộng tóc dựng ngược trên đầu cùng với cặp kính tròn khiến cậu trông hơi ngốc.

La Ngôn đứng dưới nâng người kia trên vai, đã phải chịu sức nặng của nó rồi mà lại còn ngúng nguẩy không yên nữa chứ.

"Mày đừng có nắm tóc tao coi cái thằng hâm này.", cậu gắt lên rồi bấu mạnh vào đùi khiến Trương Gia Nguyên hét lớn vì đau.

Sau một hồi chật vật mới leo được vào trong phòng, ba đứa lăn ra đất thở phì phò lấy lại hơi.

"Đường đường chính chính không đi, thăm bệnh chứ có phải là ăn trộm đâu mà trèo cửa sổ chi vậy.", cả bệnh nhân cũng không tha mà bóc lột sức lực của người ta nữa cơ.

La Ngôn gãi đầu cười hì hì, "Bọn em nào có muốn, tại fan theo sát quá sợ làm lộ chỗ nghỉ ngơi của anh, bất đắc dĩ thôi mà."

Tua lại kí ức cũ...

Cậu bạn to cao hơn là La Ngôn, còn người đang tuôn một tràng tiếng Đông Bắc mà Lưu Vũ không thể hiểu được kia là Trương Gia Nguyên. Cả hai là học trò cũ của Lưu Y, hiện debut dưới cái tên 3Y với một thành viên nữa, nhóm nổi tiếng rất nhanh và được xếp vào hàng lưu lượng fan khủng khi hoạt động mới chỉ một năm.

"Anh ơi, cam này, táo này, dâu tây này, thanh long này..."

Ừm... cái túi đó còn đựng được bao nhiêu thứ nữa vậy. Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào cánh tay người kia đang thoăn thoắt lấy ra đủ loại trái cây sắp chất đầy cả mặt bàn mà không khỏi cảm thán, cứ như túi thần kì của Doraemon vậy.

Cuối cùng Trương Gia Nguyên lôi ra một cái bình giữ nhiệt, "Còn đây là cháo sen em hầm cả đêm qua đấy, anh phải ăn hết nhá Vũ ca."

Bận rộn đến mức bản thân còn không có thời gian để nghỉ ngơi mà lại dụng tâm vì anh như vậy, Lưu Vũ cảm động giang tay ôm lấy người nhỏ hơn, "Cảm ơn Nguyên Nguyên, anh sắp khóc luôn rồi nè."

Trương Gia Nguyên ban đầu rất bất ngờ vì sự chủ động của anh, sau cùng dưới ánh nhìn cảm tưởng có thể xẹt tia lửa điện của La Ngôn mà nhấc bổng anh hẳn lên lắc qua lắc lại như một chú gấu nhồi bông.

"Đau đau, anh còn chưa khỏi..."

"Úi em xin lỗi, tại em vui quá."

La Ngôn nhanh chóng tách hai người trước mặt ra, lườm tên kia một cái với ý cảnh cáo 'Đừng hòng ăn được đậu hũ của anh ấy nữa, đồ cơ hội.', rồi cẩn thận xem xét chỗ được quấn băng trên đầu anh, "Bác sĩ có nói khi nào được tháo xuống không ạ?".

"Anh nghĩ là sắp, còn thời gian cụ thể thì anh không biết."

"Ừm, chầm chậm một tí cũng được.", sau đó dìu anh lại giường ngồi xuống.

Trương Gia Nguyên bên này sau khi nghe điện thoại xong thì mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng lại cố tỏ ra bình thường mà gọt hoa quả cho anh. Lưu Vũ đương nhiên để ý thấy, cậu lên tiếng nhắc nhở, "Hai đứa về đi, trốn đi cũng lâu rồi không khéo mai lên hot search thành viên 3Y mất tích luôn ấy chứ."

Thấy cả La Ngôn cũng ngập ngừng chân không muốn rời, Lưu Vũ chỉ đành dỗ bọn họ, "Khi nào ra viện anh sẽ nhắn cho hai đứa rồi khỏe lại thì sắp lịch đi chơi với anh nha ~"

Xem như là một lời hứa đi.

Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, cậu suy nghĩ một chút sắp xếp một chút liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ yên bình nhất trong suốt mấy năm qua.




~~~~~~~

Thành viên 3Y còn lại là ai vậy ta?
👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com