Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[InoZen] Đau

Inosuke từ khi có ý thức đã phải một mình đối chọi với rừng rậm hoang dã, dù miễn cưỡng mà có một người ông chăm sóc nhưng đa số vẫn là một mình cậu tự lập. Nhưng không vì vậy mà khiến Inosuke tự ti hay sợ hãi, thậm chí còn rèn được một thân bản lĩnh và tính cách hoang dã như ngày hôm nay.

Với Inosuke, cái gì cũng chỉ cần đến một chữ, đánh! Với hắn, mọi thứ như đồng đội, tình bạn, niềm tin, nỗi đau là một thứ hoàn toàn xa lạ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến những vết đau trên cơ thể... thậm chí là cái chết hắn cũng chẳng màng. Bởi dẫu sao cũng không ai quan tâm, mà bản thân hắn cũng không cảm thấy đau gì cả.

Có thật không?

Có thật là không đau?

Lần đầu tiên Inosuke lại có cảm giác như vậy, khi thấy cái đầu vàng kia hoảng sợ chăm sóc cho hắn như vậy. Dù rằng làm nhiệm vụ thì thương vong là chuyện thường tình, hắn cũng đã quá quen với việc đó. Cho đến khi thấy thái độ lo lắng đến khóc toáng kia, hắn mới chợt nghĩ, nghiêm trọng đến vậy sao?

" Ngươi đừng có hét lên, ồn ào quá!"

Hắn vùng tay thoát khỏi cái đầu vàng kia, nhưng đối mặt lại là ánh mắt kiên nghị đẫm nước mắt khiến hắn sửng sốt...chột dạ...rồi không hiểu sao mà ngoan ngõan ngồi im để người kia băng bó.

Hầy, không biết sao hai người lại được chỉ định làm chung nhiệm vụ. Hắn vốn tính làm cho thật nhanh rồi sang nhiệm vụ mới, theo bình thường chỉ cần bay đến nơi được chỉ định rồi lao vào đánh chết con quỷ kia. Thậm chí con quỷ này rất dễ đối phó, chỉ vài na chiêu là đã bị hạ. Vết thương nơi tay này chẳng qua chỉ là hắn lơ là, lại có thể khiến người kia sốt sắng như vậy. Thật sự, không đau mà.

" Cậu đấy, sao cứ lao đến như vậy. Nhỡ con quỷ là kẻ mạnh, không phải lao đầu vô chỗ chết!"

Vừa xem xét vết thương, đầu vàng vừa cằn nhằn.

" Nhìn những vết thương chằng chịt này xem! Cậu đã liều mạng bao nhiêu lần rồi!"

Nó cũng đã cũ hết rồi mà, Inosuke tính nói ra thì lại phải đối đầu với ánh mắt kia. Không hiểu sao, như có ma thuật gì đó khiến hắn hoàn toàn ngồi im không động đậy. Nhìn Zenitsu cẩn thận khử trùng, nhẹ nhàng từng li từng tý như sợ hắn sẽ đau vậy. Nhìn nét mặt chăm chú kia, lần đầu tiên Inosuke chợt nhận ra, hình như... cũng có chút tê tê.

Mãi đến khi băng bó xong, Inosuke vẫn ngồi im quan sát Zenitsu từng chút một. Có cảm giác gì đó dần nảy mầm trong lòng hắn, hắn muốn Zenitsu cùng làm nhiệm vụ cùng hắn!

Nghĩ vậy, ngay sau đó Inosuke liền bám theo Zenitsu, nhiệm vụ nào cũng lôi Zenitsu theo. Dĩ nhiên lúc đầu Zenitsu sống chết không đồng ý, cuối cùng là bị oan uổng xách đi. Nhưng không phải chiến đấu với lũ quỷ đáng sợ kia, Zenitsu từ không tình nguyện thành tình nguyện mà đi theo Inosuke. Nhưng thay vào đó, Zenitsu cảm thấy hình như anh đã chuyển nghề thành một y tá rồi! Mỗi lần xong trận chiến, anh lại phải ngồi xuống khử trùng băng bó vết thương cho tên đầu heo kia. Ôi! Tên đầu heo này căn bản đánh nhau thật thô bạo mà!

" Tôi nói bao nhiêu lần rồi, cậu không thể dùng não suy nghĩ à, sao cứ lao trực diện vậy!"

" Biết rồi biết rồi, dù sao tên kia cũng chết rồi mà"

" Đó là do cậu ăn may thôi! Bao nhiêu vết thương như vậy, không thấy đau sao?!"

" Hừ, đau cái gì!"

Tên đầu heo hếch mũi nói, nhưng thật ra trong thâm tâm của hắn, dường như đã cảm nhận được sự đau đớn đó. Dần dần, càng rõ hơn. Cũng vì vậy, cách chiến đấu của hắn cũng dần dần thận trọng hơn, khôn khéo hơn, hoàn thiện hơn. Chỉ là, hắn luôn vô ý để mình chịu vài vết thương nhỏ, rồi lại đưa người kia giúp mình băng bó.

Không hiểu vì sao, hắn thích cái cách người kia cẩn trọng xử lý vết thương cho hắn, đau lòng trách móc hắn, lại quan tâm băng bó cho hắn. Thật sự, rất thích.

" Sau này nếu không có tôi, lấy ai băng bó cho cậu, hừ!"

Zenitsu không nhận ra sự thay đổi của tên đầu heo kia, theo thường lệ vừa băng bó vừa cằn nhằn. Nhưng câu nói vừa dứt thì một âm thanh trào đến khiến anh sợ hãi, giật mình nhìn người đối diện, lại hoang mang nhìn xung quanh.

" Hình như, tôi vừa nghe thấy âm thanh gì rất đáng sợ...có...có khi nào là quỷ!!"

Theo quán tính áp sát người bên cạnh, Zenitsu lo lắng nhìn xung quanh mà không để ý đôi mắt Inosuke trong giây lát đã tối sầm lại... tức giận.

" Hừ, dù không có ngươi ta cũng không chết được."

Inosuke vùng tay ra rồi hầm hực đi, để lại Zenitsu vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Mãi sau đó, anh đành lật đật chạy theo hắn, vẫn còn đang cố suy nghĩ xem rốt cuộc mình sai chỗ nào. Cả quãng đường đột nhiên im lặng đến kì lạ, khiến Zenitsu thậm chí còn sợ hơn cả lúc đối mặt với quỷ. Bởi vì, âm thanh của Inosuke vậy mà bình tĩnh đến lạ lùng!!

" Tôi... dù sao chúng ta vốn là nhiệm vụ của ai người đó làm, tôi cũng chỉ có thể làm theo chỉ thị!"

Zenitsu cố gắng giải thích cho tên đầu heo kia hiểu, nhưng dường như là vô dụng. Tên đó vẫn cứ một mạch đi về phía trước.

" Chỉ thị lần này yêu cầu tôi tham gia cùng một nhóm khác, tôi không thể..."

" Dù sao có hay không có ngươi cũng không sao!"

Zenitsu đang cố giải thích thì liền bị chặn họng, câu nói khiến anh khựng lại, tay run lên cùng sự xấu hổ. Đúng vậy, anh luôn núp sau lưng mọi người, luôn khóc lóc sợ hãi. Anh là vật ngáng chân, anh vốn có hay không cũng được. Có lẽ anh đã sai lầm khi nghĩ mình có giá trị mỗi lần băng bó cho hắn. Anh vẫn vậy, trong mắt người khác, anh vẫn chỉ là một kẻ... vô dụng.

" Vậy... vậy sao, xin lỗi cậu bấy lâu nay, đã... làm phiền cậu..."

Cố kiềm chế những giọt nước mắt đã lăn dài trên má, Zenitsu gượng cười mà nói hết câu, rồi lại nhanh chóng chạy vụt đi. Anh xấu hổ, nhưng xen vào đó lại là sự đau đớn khôn cùng. Khi người đồng đội anh nghĩ rằng mình sẽ giúp đỡ được, lại chỉ nghĩ anh là kẻ vô dụng. Đau quá, tim như thắt lại, Zenitsu run kên từng đợt, rồi chợt ngã quỵ xuống đất. Tay anh đã nắm chặt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong thâm tâm.

Không được khóc, ngươi thật yếu đuối... không được... khóc.

Không được rồi, anh vẫn vậy, vẫn luôn luôn là kẻ thất bại.

Hôm đó, chàng trai ấy đã quỳ giữa đường rừng, cố kìm nén từng giọt nước mặt lăn dài trong vô vọng.

Cũng từ đó, Zenitsu gần như trầm mặc hẳn. Anh yên lặng theo làm nhiệm vụ kia, cố gắng không ngánh đường bất cứ ai, ngày càng tự ti hơn cả khi trước. Ánh nắng ấy, ngày càng yếu ớt đi.

Cho đến gần cuối năm, các chiến sĩ diệt quỷ mới được nghỉ phép vài ngày, cùng nhau đón năm mới. Cho đến ngày đó, Zenitsu gặp lại Inosuke.

Sự chiến đấu khốc liệt đã rèn dũa Inosuke lại từng chút một, dù vẫn còn hoang dã, nhưng đã thêm vài phần âm hiểm của loài sói nơi rừng sâu. Khắp người cũng toàn vết thương có mới, bởi không được băng bó cẩn thận mà khó lành.

Inosuke đứng đó, lẳng lặng nhìn con người tỏa sáng giữa ánh trăng. Mái tóc vàng đong đưa theo gió, yên lặng tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Đôi mắt tựa như chứa cả dải ngân hà, đang phản quang cả hình ảnh của anh vào sâu trong đó. Thật đẹp.

" Lâu... lâu lắm không gặp"

Zenitsu gượng gạo nói, rồi như muốn vụt chạy mắt, dường như tổn thương kia vẫn luôn ghim sâu trong lòng anh, khiến không thể nào khắc chế được sư sợ hãi cùng xấu hổ thất thố của mình.

" Khoan đã, đứng lại!"

Inosuke gần như theo bản năng đuổi theo, túm chặt lấy cánh tay người nọ, ép người nọ một lần nữa đối diện với hắn.

" Có... có chuyện gì sao?"

Zenitsu cố gắng né tránh ánh mắt kia, cả người không kiềm chế được run lên vì sợ hãi, càng ra sức phản kháng. Nhưng sức cậu đời nào có thể so được với Inosuke vốn từ nhỏ đã tập luyện ở nơi rừng sâu. Chỉ có thể đành ngoan ngoãn trong sự kìm kẹp, đầu bị ép ngẩng mặt lên mà nhìn người kia.

" Tôi, từ nhỏ đã ở trong rừng. Không có cha cũng không có mẹ. Không có người thân, cũng không ai chăm sóc, chỉ có thể một mình cố gắng mà sinh tồn. Vì vậy, nhất định phải cố gắng, không được đau, không được khuất phục."

Giọng Inosuke nhẹ nhàng nói như đang kể chuyện khiến Zenitsu ngạc nhiên.

" Sau đó, không biết khi nào tôi không còn cảm thấy đau nữa. Tôi cũng không còn quan tâm đến nữa. Cho đến khi... anh cẩn thận chăm sóc những vết thương kia, tôi mới nhớ lại... đau rốt cuộc là cảm giác gì"

Và cả sự quan tâm của anh, cùng sự đau lòng của anh khiến tôi biết thế nào là có một người quan tâm, chăm sóc. Mà Zenitsu dường như cũng cảm nhận được, ánh mắt bắt đầu đỏ hoe.

" Vì vậy, tôi đã giận dữ khi anh muốn rời đi mà nói những lời đó. Thật ra, anh không hề vô dụng, chính anh đã giúp tôi, rất nhiều"

Vừa lời, Inosuke vừa nắm chặt lấy bàn tay Zenitsu, di chuyển đến vết thương nặng nhất nơi lồng ngực trái của mình. Nơi đó, nếu sâu thêm một chút... một chút...

" Đau không?"

Giọng Zenitsu khàn khàn, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, như sợ chỉ cần ấn nhẹ là nơi đó sẽ lại rỉ máu dù đã kết vảy. Nước mắt đã rơi tự khi nào, như từng hạt ngọc châu từ đại dương ngân hà, long lanh lăn xuống nơi gò má.

" Đau"

Chỉ một tiếng thôi, Zenitsu gần như ôn chặt lấy người Inosuke, òa khóc.

" Tôi xin lỗi, tôi đã không hiểu cậu, tôi xin lỗi"

Zenitsu vừa nói, vừa cúi đầu vào trong lòng người. Ấy vậy mà bấy lâu nay anh lại có thể oán trách người này, sợ hãi người này, xa lánh người này. Anh thật sự là một kẻ ngu ngốc!

" Không, là tôi có lỗi. Anh không hề vô dụng, đôi với tôi, anh rất quan trọng."

Những câu nói ấy, như chữa lành hết đau thương bấy lâu nay Zenitsu phải chịu đựng. Như dòng nước ấm chảy qua trái tim u ám của anh. Mà Inosuke vẫn như vậy, nhẹ nhàng ôm lấy anh, khàn giọng nói.

" Đừng rời xa tôi được không, đừng như cha mẹ tôi và ông, đừng bỏ tôi..."

Vừa nói, vừa siết chặt lấy Zenitsu, mà Zenitsu lúc này cũng không còn bình tĩnh được nữa. Anh siết chặt lấy cậu, vừa gật đầu vừa ôm lấy cậu. Như cố gắng an ủi cậu mà bỗng chốc quên hết những cay đắng trong bây lâu nay. Tất cả, như chỉ mới hôm qua họ còn đồng hành cùng nhau.

Inosuke cũng ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào mái tóc đang ngày càng tỏa sáng dưới ánh trăng, che đi đôi mắt sắc sảo lóe sáng. Dục vọng nơi ánh mắt ngày càng không thể khống chế được, khóa chặt lấy người trước mặt, cánh tay cũng ôm lấu người ấy chặt hơn. Như con sói nơi rừng sâu khóa chặt lấy con mồi, dần dần dẫn dụ con mồi vào bẫy.

Ở nơi Zenitsu không nhìn thấy, nụ cười nơi khóe môi dần dần giương lên, giọng nói cũng ẩn chưa dục vọng mà vang lên.

" Đừng rời xa tôi nhé, mãi mãi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com