Nơi ánh sáng từng ghé qua
Tóm tắt
Phần 1: Lạc
Cậu rơi vào hố sâu của bệnh tâm lý, sống như một cái bóng. Gã xuất hiện, lặng lẽ và dịu dàng như ánh sáng đầu tiên trong đời em.
Phần 2: Gặp
Gã và cậu dần dần thân nhau. Những buổi sáng, tách cà phê, cánh đồng oải hương. Gã không chữa em bằng lời, mà bằng sự hiện diện.
Phần 3: Mất
Gã rời đi. Không lý do rõ ràng. Cậu học cách sống với khoảng trống. Viết, thở, nhưng vẫn còn đau.
Phần 4: Hồi ức
Cậu nhớ lại những mảnh ký ức với gã. Giọng nói, ánh mắt, cái chạm nhẹ. Mỗi điều nhỏ nhoi đều trở thành thiêng liêng.
Có thể là cậu trở lại nơi cũ, hoặc chỉ ngồi giữa đêm và nghĩ về gã — nhưng mọi thứ vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.
Phần 5: Ở lại
Không còn ai bên cạnh, nhưng cậu bắt đầu tạo ra một thế giới riêng – nơi em giữ lại gã bằng kỷ niệm.
Dù vẫn sống trong bệnh tật, cô đơn, nhưng cậu không còn hoàn toàn lạc lối nữa.
Có thể cậu sống không bình thường, nhưng sống vì đã từng có gã.
Một cái kết buồn nhưng nhẹ nhàng, dịu dàng, và đầy yêu thương.
# Cậu : Progress
# Gã : Almond
PHẦN 1: LẠC
Cậu sống những ngày dài như thể không có lối ra. Mọi thứ xung quanh cậu đều trở nên nhòe mờ, như một bức tranh bị xóa đi nét vẽ. Căn phòng nhỏ, nơi cậu trú ngụ, dường như cũng hít thở cùng một nhịp u uất với cậu. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ không đủ ấm, bầu trời xám xịt không đủ buồn — chỉ vừa đủ để cậu không còn cảm nhận được gì nữa.
Cậu không biết mình đã bắt đầu đau từ khi nào. Chỉ biết rằng, khi nhận ra thì cậu đã lún quá sâu vào cái hố ấy — nơi chẳng còn màu sắc, chẳng còn tiếng động, chẳng có lấy một bàn tay níu cậu lại. Đêm nối tiếp đêm, cậu không ngủ. Những giấc mơ, nếu có, cũng chỉ là mảnh vỡ vụn của những điều cậu không dám nhớ. Cậu sống bằng những cơn thở nặng nề, bằng việc giấu đi mọi suy nghĩ thật sự sau một gương mặt lặng im đến lạnh lẽo.
Cậu tránh ánh mắt người khác. Cậu sợ những câu hỏi. Cậu sợ cả những cái ôm. Cậu không còn tin vào bất cứ điều gì có thể chạm đến lòng mình mà không khiến nó rạn vỡ thêm.
Có những ngày cậu không bước ra khỏi giường. Có những ngày cậu tự hỏi: nếu mai không còn thức dậy nữa, thì có ai buồn không?
Rồi gã đến. Không phải như một cơn bão, cũng chẳng phải ánh mặt trời rực rỡ.
Gã đến như một cơn gió thoảng. Nhẹ nhàng. Bình thản. Như thể gã đã đi ngang qua nỗi buồn của cậu từ rất lâu rồi, và lần này quay lại chỉ để ngồi xuống cạnh cậu, không hỏi gì, không chạm gì, chỉ... ở đó.
Ban đầu cậu lờ đi. Cậu quen với sự biến mất, hơn là sự tồn tại. Nhưng gã kiên nhẫn. Gã không chen vào thế giới của cậu bằng tiếng ồn, mà bằng sự tĩnh lặng.
Cậu không nhớ lần đầu tiên nói chuyện với gã là khi nào. Có thể là một buổi sáng cậu ra ban công, thấy gã ngồi ở bậc thềm dưới chân nhà, với tách cà phê và quyển sách mở dở.
"Chào buổi sáng," gã nói, giọng trầm và dịu như gió sớm. Chỉ thế thôi, nhưng cậu nghe rõ hơn bất cứ thứ gì cậu từng nghe trước đó.
Cậu gật đầu. Không cười. Nhưng cũng không quay đi.
Lần đầu tiên sau rất lâu, cậu không cảm thấy mình vô hình.
Từ đó, sáng nào gã cũng ở đó. Không cần lý do. Không cần lời mời. Chỉ cần một cái gật đầu nhẹ từ cậu, là đủ để gã ngồi lại. Và rồi, cậu dần nhận ra, có một bàn tay đã âm thầm chìa ra giữa hố sâu cậu đang mắc kẹt.
PHẦN 2: GẶP
Cậu bắt đầu nhận ra gã không chỉ là một bóng hình thoáng qua trong cuộc sống cậu. Gã xuất hiện đều đặn mỗi sáng, với tách cà phê, quyển sách, và sự yên bình lạ kỳ. Cậu không biết mình tìm thấy gì trong những lần nhìn gã ngồi đó, nhưng mỗi lần, cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Chưa bao giờ cậu dám đối diện với ánh nhìn của người khác. Nhưng gã không phải người như vậy. Gã không nhìn cậu như thể muốn khám phá hay cứu giúp. Gã chỉ nhìn cậu, đơn giản vậy thôi, với ánh mắt không đánh giá, không chờ đợi gì. Cậu thấy mình chẳng cần phải che giấu, chẳng cần phải giả vờ nữa.
Một buổi sáng, gã nhìn cậu lâu hơn thường lệ, rồi cười nhẹ, có chút gì đó như thấu hiểu.
"Em không cần phải nói gì cả," gã nói, giọng trầm như một làn sóng dịu dàng. "Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Cậu im lặng, nhưng lần này không thấy chán nản hay hoang mang. Cậu cảm nhận được sự thật mà gã nói, không cần phải nói thêm gì nữa.
Ngày qua ngày, cậu bắt đầu có thể thở dễ dàng hơn khi có gã ở đó. Cậu không cần phải lo lắng về sự cô đơn nữa, vì dù gã không nói gì nhiều, chỉ có sự hiện diện của gã đã khiến cậu cảm thấy như được chở che.
Gã trở thành một phần không thể thiếu trong thói quen của cậu, như ánh sáng sớm chiếu qua khe cửa, như làn gió nhẹ lướt qua mặt đất. Chưa bao giờ cậu nghĩ rằng một người có thể chữa lành cho mình chỉ bằng sự im lặng và kiên nhẫn như vậy.
Những ngày đó, dù không có gì đặc biệt xảy ra, cậu lại cảm thấy an yên. Cậu không còn cảm giác lạc lõng mỗi khi thức dậy, vì gã vẫn sẽ ở đó. Cậu không biết mình có thể tiếp tục như vậy mãi không, nhưng ít nhất, trong những khoảnh khắc này, gã đã khiến cậu cảm thấy rằng mình xứng đáng được sống tiếp.
PHẦN 3: MẤT
Mọi thứ bắt đầu thay đổi vào một chiều muộn đầu hạ. Trời đổ mưa, không báo trước. Cơn mưa bất chợt như kéo theo một điều gì đó mơ hồ mà cậu không thể gọi tên.
Gã không đến nữa. Không phải là gã rời đi trong một lần dứt khoát. Chỉ là, sáng hôm đó, ly cà phê không còn nằm ở bậc thềm. Và sáng hôm sau. Và sáng hôm sau nữa.
Cậu ngồi chờ. Ban đầu là trên ban công. Rồi dần dần, cậu bước xuống thềm. Ngồi nơi gã từng ngồi. Đôi lúc, cậu nghe giọng gã vọng về trong trí nhớ, mơ hồ như thể giấc mơ cũ.
Một tuần sau, cậu đi xuống căn nhà gã từng thuê. Cửa đóng. Vườn cỏ không còn được cắt tỉa. Gã biến mất như cách gã đến – nhẹ nhàng, không dấu vết.
Cậu không khóc. Nhưng từ hôm đó, những đêm mất ngủ quay lại. Mỗi sáng, cậu vẫn pha hai ly cà phê. Một để trước cửa. Một cậu giữ lại, như để giữ lấy điều gì cuối cùng còn sót lại từ gã.
Cậu bắt đầu đi bộ một mình ra cánh đồng oải hương. Chậm rãi. Lặng lẽ. Cậu nghe tiếng chim sẻ nơi giàn hoa, nhìn thấy ánh sáng dịu cuối ngày, và tự hỏi gã đang ở đâu.
Cậu không trách. Cậu hiểu – một số người đến trong đời nhau chỉ để nhắc rằng: sự dịu dàng cũng từng hiện hữu. Gã đã từng là ánh sáng cuối con đường u tối của cậu. Và thế là đủ. Dù vậy... trái tim cậu vẫn rạn ra từng đường nứt không thành tiếng.
Cậu sống, như thể đang mượn lại hơi thở của những ngày có gã. Mỗi buổi sáng, mỗi ly cà phê, mỗi cái gật đầu với chim sẻ... đều là một cách cậu giữ gã lại bên mình, dù gã đã không còn ở đó.
Cậu bắt đầu viết. Không hẳn là viết về gã. Mà viết về ánh sáng. Về sự im lặng chữa lành. Về những điều không cần lời. Cậu viết để không quên, và cũng để học cách buông tay.
Dù vậy, mỗi khi gió sớm lùa qua mái tóc, cậu vẫn nghe như có tiếng ai đó gọi tên mình — bằng một giọng trầm ấm, dịu dàng như gió sớm hôm nào.
PHẦN 4: HỒI ỨC
Nhiều năm sau, cậu trở lại thị trấn nhỏ bên đồi ấy. Mọi thứ đã đổi thay – tiệm bánh mì ngày xưa giờ là một quán cà phê phong cách hiện đại, bức tường hoa trước nhà đã được sơn lại màu trắng, và những con đường đá cuội xưa cũ cũng đã được lát gạch mới.
Nhưng có một điều không thay đổi — bầu trời miền Nam nước Pháp vẫn dịu dàng như ngày nào, và những cơn gió sớm vẫn lướt qua mái tóc cậu bằng sự ân cần khó diễn tả thành lời.
Cậu ngồi lại bậc thềm nơi năm nào gã từng ngồi. Tay cầm một ly cà phê, ánh mắt vẫn dõi theo về phía trước. Cậu lẳng lặng nhìn ra khoảng trời rộng mở trước mặt, để mặc cho hồi ức tràn về không ngăn được.
Có lần gã nói, giọng thì thầm như gió:
"Ký ức không phải để giam giữ mình, mà để mình biết mình đã từng sống thật."
Cậu từng hỏi gã có tin vào việc một người có thể chữa lành cho một người khác không. Gã không trả lời ngay. Gã chỉ nói:
"Không ai có thể cứu ai. Nhưng đôi khi, mình có thể cùng ai đó đi qua nỗi buồn, bằng đôi chân của chính mình."
Cậu khẽ cười. Nụ cười mong manh như bụi nắng cuối ngày. Bao nhiêu năm trôi qua, ký ức về gã vẫn dịu dàng như thế. Không còn sắc nhọn, không còn đau đớn như thuở ban đầu. Chỉ là... vẫn còn ở đó. Như một phần không thể gỡ bỏ.
Gã không trở lại. Nhưng cậu không cần nữa. Gã đã ở lại, trong cách cậu yêu lấy sự tĩnh lặng, trong việc cậu chọn sống một cuộc đời chậm rãi, trong giọng văn cậu viết – dịu dàng và đầy tha thiết.
Hồi ức không cứu rỗi cậu. Nhưng nó nhắc rằng: cậu đã từng được ai đó chạm vào trái tim – bằng sự tử tế hiếm hoi giữa một thế giới quá nhiều xô lệch.
Và chỉ như vậy thôi, cũng đủ để cậu tiếp tục thở, sống, và đi về phía ngày mai – dù chẳng còn ai chờ ở cuối con đường.
PHẦN 5: Ở LẠI
Sau hồi ức, là hiện tại – nơi cậu sống một mình trong căn phòng nhỏ xíu trên tầng ba, tường trắng, cửa sổ nhìn ra khoảng trời nhòe sương. Không ai biết cậu đang nghĩ gì. Không ai hỏi. Và cậu cũng chẳng cần phải trả lời nữa.
Cậu sống cùng những mảnh ký ức không tròn vẹn. Mỗi sáng, vẫn pha hai ly cà phê – một cho mình, một để trên bàn đối diện. Đôi khi, cậu lẩm nhẩm trò chuyện một mình, như thể gã vẫn đang ngồi ở đó, im lặng nghe.
Bác sĩ nói cậu cần viết ra. Cậu viết. Không phải để chữa lành. Mà để giữ lại. Cậu viết về người con trai có giọng nói dịu như gió sớm, về đôi mắt ấm như ánh đèn trong đêm mưa. Cậu viết về những điều chưa kịp nói, về những khoảng lặng gã để lại sau khi rời đi.
Căn bệnh tâm lý trong cậu không biến mất. Có những ngày cậu vẫn không thể ra khỏi giường. Có những đêm cậu ngồi suốt bên cửa sổ, mắt ráo hoảnh nhìn vào bóng tối, nghe tiếng tim mình lạc nhịp.
Nhưng cậu không còn tìm cách chạy trốn nó nữa. Cậu học cách để sống cùng. Như thể sống với một cái bóng – đôi khi lạnh lẽo, đôi khi bám riết, nhưng không còn làm cậu sợ đến hóa đá.
Trong thế giới bé nhỏ cậu tự tạo ra, gã vẫn ở đó. Không như một bóng ma của quá khứ, mà như một phần hồn cậu gửi lại, giữ gìn như món quà cuối cùng.
Cậu gọi nơi ấy là "chốn của ánh sáng từng ghé qua." Nơi cậu không cần mạnh mẽ, không cần phải tỏ ra ổn, chỉ cần được yếu mềm và thương nhớ. Gã ở đó – trong ngôn từ, trong thói quen, trong tiếng thở dài khe khẽ vào buổi chiều muộn.
Cậu sống. Dẫu chậm, dẫu khập khiễng. Nhưng là sống. Như một kẻ mang theo một phần ánh sáng, từng được ai đó đặt vào tay thật khẽ, rồi rời đi trước khi trời kịp sáng hẳn.
Và nếu ai hỏi, cậu sẽ nói:
"Có một người đã đến. Chỉ một lần. Nhưng là đủ để em biết mình đã từng không cô độc."
"Ở lại" đã viết xong, là nơi em sống tiếp trong nỗi đau nhưng không tuyệt vọng, vẫn giữ lấy gã trong những điều bình thường nhất, dịu dàng nhất. Như một cách để sống cùng ký ức, chứ không bị nó nhấn chìm nữa, viết xong đoạn này tớ bị ngộp bởi không phải chỉ vì cậu mà còn là cảm xúc của chính tớ.
Hết.
Written by : Tomato 🍅
4/6/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com