Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 - "Giữ khoảng cách, dù không còn xa

Sáng hôm sau buổi phỏng vấn, Progress xin nghỉ nửa ngày.

Cậu viện cớ cảm nhẹ – cũng không hẳn là nói dối.
Bởi thực ra, cơ thể cậu không sốt, nhưng tâm trí thì đang hỗn loạn.

Nằm một mình trong căn hộ nhỏ, Progress nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Từng câu, từng ánh mắt, từng khoảnh khắc trong buổi phỏng vấn cứ tua lại trong đầu.

Ánh mắt Almond.
Giọng nói ấy.
Cách anh nhìn cậu như chỉ còn hai người trong thế giới này.

Progress biết mình đã đi quá giới hạn từ lâu.
Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc thừa nhận, cậu lại sợ hãi.

Sợ mất.
Sợ tổn thương.
Sợ tất cả chỉ có mỗi mình cậu nghĩ như vậy.

Buổi chiều, Progress trở lại trường quay.

Bầu không khí bình thường.
Mọi người bận rộn chỉnh máy, setup cảnh, thảo luận kỹ thuật.

Chỉ có cậu và Almond – như hai tâm điểm lặng im giữa dòng người tấp nập.

Cảnh quay hôm nay:
Nine và Tine cùng lỡ chuyến xe bus về nhà.
Cả hai phải ngồi lại bến xe vắng người, chờ chuyến sau.

Một cảnh nhẹ nhàng.
Không thoại.
Chỉ cần ngồi cạnh nhau, dựa lưng vào tường, thi thoảng liếc nhìn nhau.

Khoảng cách chỉ một gang tay.

Progress ngồi xuống nền gạch lạnh.

Almond ngồi bên cạnh.

Không ai lên tiếng.

Máy quay set góc xa. Đạo diễn ra hiệu:

Đạo diễn:
"Cứ tự nhiên. Đừng ép cử động. Hãy nghĩ như mình đang thật sự mắc kẹt ở đây cùng nhau."

Ánh sáng dịu dàng.
Gió từ máy quạt lùa nhẹ, tạo hiệu ứng gió đêm.

Progress khẽ tựa đầu vào tường, nhắm mắt.

Anh nghe tiếng Almond thở nhẹ bên cạnh.

Một nhịp thở dài.
Một nhịp thở ngắn.
Một nhịp thở... dừng lại.

Cậu mở mắt.

Bắt gặp ánh nhìn của Almond – im lặng, sâu thẳm.

Không ai hô "diễn".
Không ai bảo "hành động".

Nhưng Progress cảm thấy mình đang trôi.

Bờ vai Almond ngay đó.
Khoảng cách nhỏ đến mức chỉ cần một cái nghiêng người... là chạm.

Cậu siết nhẹ tay áo mình.

Progress (thầm):
"Mình không thể. Không được phép."

Máy quay chậm rãi lướt qua.

Trong frame:
Hai người ngồi cạnh nhau.
Không động chạm.
Không lời nói.

Nhưng trong khoảng trống nhỏ giữa hai vai họ...
Là hàng ngàn câu chưa kịp nói.

Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua.

Theo bản năng, Progress nghiêng người.

Vai cậu chạm nhẹ vào vai Almond.

Không ai tránh.

Không ai giật mình.

Chỉ là... một cái chạm như thể đã đợi từ lâu.

Máy quay bắt được khoảnh khắc đó.

Ống kính ghi lại ánh mắt Almond dừng trên khuôn mặt Progress.

Không kịch bản.
Không chỉ đạo.

Chỉ là Almond – nhìn Progress – như thể không còn cách nào khác.

Đạo diễn (khẽ):
"Cắt."

Buổi quay kết thúc.

Staff lục đục dọn dẹp.
Progress đứng dậy, lúng túng phủi bụi trên quần.

Almond cũng đứng dậy, không nói gì.

Một lúc sau, khi tất cả rời đi, chỉ còn lại hai người ở bến xe giả lập.

Progress quay đi trước.

Nhưng giọng Almond giữ cậu lại.

Almond:
"Progress."

Cậu dừng chân.

Không quay đầu.

Almond (nhẹ):
"Em có thể lùi. Nhưng đừng lùi vì sợ."

Progress siết chặt quai balo.

Progress:
"...Nếu em không chắc anh sẽ bước tới thì sao?"

Một khoảng im lặng dài.

Rồi Almond trả lời, rất khẽ:

Almond:
"Anh không chắc mình sẽ bước tới.
Nhưng nếu em quay lại... anh vẫn sẽ ở đúng chỗ này."

Progress cười buồn.

Không quay đầu.

Không chạy.

Chỉ lặng lẽ bước tiếp – từng bước nặng nề.

Trong lòng cậu, một phần muốn được kéo lại.
Một phần lại sợ... nếu quay lại, sẽ không còn đường để lùi nữa.

Tối hôm đó.

Progress ngồi một mình trên ban công.

Gió đêm thổi qua tóc, lạnh buốt.

Cậu mở điện thoại, xem lại cảnh quay hôm nay.

Thấy mình nghiêng vai chạm vào Almond.
Thấy ánh mắt ấy.

Không thoại.
Không diễn.

Chỉ có cảm xúc tràn ngập.

Cậu ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen thẫm.

Tự hỏi:

"Nếu mình quay lại... liệu có ai còn đứng đó chờ mình không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com