Chương 16 - "Khi mọi ánh mắt đều biết"
Một tuần sau cảnh quay chỉnh áo, bộ phim bước vào giai đoạn quay các phân đoạn cao trào.
Tần suất tương tác giữa Progress và Almond càng lúc càng dày đặc.
Không còn những khoảng lặng gượng ép.
Không còn những ánh nhìn né tránh.
Mỗi lần họ bước vào cùng một khung hình, không khí xung quanh như chậm lại.
Không cần thoại.
Không cần hành động quá lớn.
Chỉ cần ánh mắt và nhịp thở.
⸻
Buổi sáng hôm đó, trường quay chuẩn bị một cảnh quan trọng:
Nine thừa nhận với Tine rằng anh không thể tiếp tục giả vờ lạnh lùng được nữa.
Đạo diễn muốn cảnh quay này... không có lời thoại.
Chỉ một hành động: Nine ôm Tine từ phía sau, giữa sân trường vắng người.
⸻
Progress đứng giữa sân trường giả lập.
Ánh nắng nhẹ đổ bóng anh trên nền gạch xám.
Trên người, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản.
Tóc cậu rối nhẹ theo gió.
Almond đứng cách đó vài bước.
Ánh mắt anh – không còn khoảng cách.
Không còn bức tường.
⸻
Đạo diễn Tan (trầm giọng):
"Almond, khi em ôm Progress, hãy ôm như thể em đã muốn làm điều đó từ lâu.
Nhưng chỉ bây giờ mới dám.
Không quá chặt. Không quá nhẹ.
Chỉ cần... thật."
⸻
Máy quay lăn.
⸻
Progress nghe tiếng bước chân sau lưng.
Không quay lại.
Không cần quay lại.
Cậu biết ai đang tiến gần.
Biết hơi thở ấy.
Biết nhịp tim ấy.
⸻
Một cánh tay vòng qua eo cậu.
Ấm áp.
Chắc chắn.
Không run rẩy.
Cái ôm không gấp gáp.
Không quá mạnh.
Chỉ đủ để truyền đi tất cả những gì không ai dám nói thành lời.
⸻
Progress nhắm mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không còn là Tine.
Không còn là diễn viên đang làm tròn vai.
Cậu là chính mình.
Được ôm.
Được giữ.
Được cảm nhận.
⸻
Máy quay xoay vòng.
Lấy góc cận.
Gió lùa mạnh hơn.
Nhưng hai người vẫn đứng yên trong cái ôm.
Như thể nếu buông ra... sẽ mất mãi mãi.
⸻
Đạo diễn (khẽ):
"Cắt."
Nhưng Almond không buông ngay.
Anh siết nhẹ thêm một chút.
Rồi mới chậm rãi thả tay.
Cả hai quay về vị trí, mặt hơi đỏ.
Nhưng không ai cười trừ hay trêu chọc.
Bởi tất cả – từ đạo diễn đến quay phim, từ stylist đến lighting – đều nhìn thấy sự thật.
⸻
Giờ nghỉ.
Progress ngồi ở bàn ăn nhẹ, cúi đầu uống nước.
Bên kia, Almond ngồi lật xem bản kịch bản mới.
Cả hai không nhìn nhau.
Không cần nhìn.
Nhưng không khí giữa họ – ấm áp lạ thường.
⸻
Trong một khoảnh khắc, một nhân viên hậu trường đã chụp được một tấm ảnh:
• Almond dựa nhẹ vào tường, ánh mắt không rời khỏi Progress.
• Progress thì đang cầm ly nước, cười nhỏ.
Tấm ảnh ấy không hề sắp đặt.
Không diễn.
Nhưng... nói hết mọi thứ.
⸻
Tấm ảnh sau đó được upload lên mạng xã hội bởi một staff, kèm caption:
"Ánh mắt đó...
Không phải ánh mắt của Nine dành cho Tine."
⸻
Mạng xã hội bùng nổ.
Các fanpage, diễn đàn lập tức share lại:
"Almond nhìn Progress như cách người ta nhìn người mình thương."
"Nếu đây là diễn... thì tôi không tin vào tình yêu trong showbiz."
⸻
Quản lý của cả hai lập tức gọi điện:
Quản lý Progress (gấp gáp):
"Phải kiểm soát hình ảnh!
Tụi em cần giữ khoảng cách trước khi phim phát hành!"
⸻
Nhưng Progress chỉ im lặng.
Cậu không trả lời ngay.
Không đồng ý.
Không từ chối.
Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
⸻
Almond gửi cho cậu một tin nhắn ngay tối đó:
"Nếu em muốn giữ khoảng cách để bảo vệ mình, tôi hiểu.
Nhưng tôi sẽ không giả vờ lạnh nhạt với em."
⸻
Progress đọc đi đọc lại tin nhắn.
Ngón tay dừng lại trên màn hình.
Không trả lời.
Nhưng trong lòng cậu... một câu trả lời đã rất rõ:
"Em không muốn giữ khoảng cách nữa."
⸻
Sáng hôm sau.
Tại trường quay.
Progress bước tới chỗ Almond.
Lần đầu tiên, giữa ánh nhìn của hàng chục người, cậu chủ động:
• Đưa chai nước cho Almond.
• Mỉm cười – một nụ cười thật sự, không phòng bị.
Không giấu giếm.
Không né tránh.
Không sợ ánh mắt ai khác.
⸻
Almond nhận chai nước.
Ngón tay hai người khẽ chạm.
Một cái chạm nhỏ.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tất cả những người xung quanh như ngừng thở.
⸻
Không ai lên tiếng.
Không ai trêu chọc.
Bởi ai cũng hiểu:
Đây không còn là hint.
Đây là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com