Chương 17 - "Em không cần giấu nữa"
Buổi sáng hôm đó, không khí ở trường quay như dịu lại.
Không ai còn lảng tránh ánh mắt hai người.
Không còn những ánh nhìn tò mò, cũng không còn những câu trêu chọc ngầm.
Mọi người đều ngầm hiểu:
Giữa Progress và Almond, đã không còn chỉ là "bạn diễn".
⸻
Cảnh quay hôm nay:
Nine và Tine ngồi đọc sách cùng nhau – tay vô tình chạm tay dưới gầm bàn.
Không cần thoại.
Chỉ cần ánh mắt và sự im lặng.
⸻
Progress ngồi bên phải, tay đặt lên bàn.
Almond ngồi bên trái, lật sách.
Cả hai nhìn về trước, ánh sáng mềm rơi trên tóc và vai.
Máy quay từ từ trượt lại gần.
⸻
Trong khoảnh khắc tự nhiên nhất, tay Almond dịch chuyển.
Ngón tay anh khẽ chạm vào mu bàn tay Progress.
Không ai giật mình.
Không ai lùi lại.
Chỉ một cái chạm nhẹ.
Dịu dàng.
Chắc chắn.
⸻
Progress ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Almond.
Ánh mắt ấy...
Ấm áp.
Vững chãi.
Không hỏi cậu có sợ không.
Không hỏi cậu có sẵn sàng chưa.
Chỉ đơn giản:
"Anh ở đây."
⸻
Máy quay trôi qua chậm rãi.
Không có bất cứ lời thoại nào.
Nhưng trong ánh mắt Progress, lần đầu tiên, không còn phòng bị.
Cậu cười.
Một nụ cười nhỏ.
Một nụ cười thật lòng.
⸻
Đạo diễn Tan (khẽ, từ sau màn hình):
"Cắt... đẹp lắm."
Nhưng cả hai không buông tay.
Không ngay lập tức.
Không cần.
Bởi cái chạm ấy, không còn là diễn xuất.
⸻
Giờ nghỉ.
Progress ngồi ở khu ăn nhẹ, nghịch điện thoại.
Almond đi lấy nước rồi lặng lẽ ngồi xuống cạnh.
Không ai nói gì.
Chỉ ngồi.
Chỉ để hiện diện bên nhau.
⸻
Một lúc sau, Almond nghiêng người, hỏi nhỏ:
Almond:
"Hôm nay... em không né nữa."
Progress ngẩng đầu, mỉm cười:
Progress:
"Vì em không muốn giấu nữa."
⸻
Almond đặt ly nước xuống bàn, chống cằm, mắt nhìn cậu:
Almond:
"Từ bao giờ em quyết định vậy?"
Progress suy nghĩ vài giây.
Rồi đáp, giọng nhỏ:
Progress:
"Từ lúc anh nói... nếu em quay lại, anh vẫn ở đó."
⸻
Câu trả lời đơn giản.
Nhưng ánh mắt Almond sáng lên.
Một ánh nhìn mà nếu ai vô tình đi ngang qua cũng sẽ cảm nhận được:
Đó không còn là ánh mắt của bạn diễn.
Đó là ánh mắt của người đã chọn tin tưởng.
Chọn chờ đợi.
Chọn yêu.
⸻
Buổi tối.
Trên mạng xã hội, một đoạn video hậu trường ngắn được đăng tải.
Clip chỉ khoảng 20 giây:
• Progress và Almond ngồi cạnh nhau.
• Tay Progress đặt nhẹ lên bàn.
• Tay Almond khẽ chạm vào ngón tay cậu – một cái chạm cực khẽ, tưởng như vô tình.
Không lời thoại.
Không nhạc nền.
Chỉ có sự dịu dàng ngập tràn.
⸻
Clip lan truyền nhanh chóng.
Fanpage lớn nhất của phim caption:
"Cái chạm này... không cần kịch bản."
⸻
Nhưng lần này, Progress không hoảng loạn.
Không xin ekip gỡ bài.
Không nhắn quản lý yêu cầu kiểm soát truyền thông.
Cậu chỉ mỉm cười.
Bởi vì, lần đầu tiên, cậu hiểu:
Mình không còn cần phải giấu nữa.
⸻
Đêm đó.
Progress gửi một tin nhắn cho Almond:
"Ngày mai, nếu ống kính bắt được ánh mắt em nhìn anh...
thì cứ để nó ở lại.
Đừng xóa.
Đừng che."
⸻
Almond trả lời rất nhanh:
"Anh sẽ giữ.
Vì ánh mắt đó...
Là điều đẹp nhất em từng cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com