Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 26: MỘT PHONG BÌ, MỘT NGƯỜI KHÔNG CÒN ĐƯỢC GỌI TÊN

Đêm Bangkok ngột ngạt một cách lạ lùng.
Dù trời vẫn mưa rả rích, không khí trong phòng dường như đặc quánh lại.

Progress đứng im bên bàn.
Ánh mắt dán chặt vào chiếc phong bì vàng nằm chơ vơ giữa mặt bàn gỗ trơn bóng.

Almond đứng bên cạnh, tay nắm chặt lấy tay cậu.

Không ai lên tiếng.

Cuối cùng, Progress lên tiếng trước, giọng rất nhỏ:

"Mở đi."

Không phải một yêu cầu.
Không phải một mệnh lệnh.

Chỉ đơn giản là...
đã đến lúc.

Almond gật đầu.

Anh ngồi xuống, kéo chiếc ghế lại gần bàn.

Phong bì vàng có mép rách sẵn một đường mờ mờ như vết dao cũ cọ lên.

Almond luồn ngón tay vào khe hở.
Chậm rãi.

Không vội vã.
Không sợ hãi.

Chỉ có sự cẩn trọng của một người hiểu rằng,
đôi khi thứ đáng sợ nhất không phải là quái vật,
mà là ký ức.

Bên trong phong bì,
chỉ có duy nhất một tờ giấy, gấp đôi.

Giấy dày, nặng tay.
Mùi cũ kỹ phảng phất trong không khí.

Almond mở ra.

Nét chữ nghiêng nghiêng, đều đặn.

Không có địa chỉ, không có ngày tháng.
Chỉ một lời nhắn ngắn ngủi:

"Nếu cánh cổng đã đóng,
những ký ức bị chối bỏ sẽ tìm đường trở lại."

"Không phải mọi điều từng bị phong ấn đều đã được quên."

"Tên người ấy... vẫn còn ở đây."

Progress siết chặt tay Almond.

Cậu nhận ra nét chữ.

Quen thuộc.

Không phải của bất kỳ ai ở thế giới hiện tại.
Cũng không hoàn toàn giống chữ Phra Passawish từng viết.

Nó...
giống với nét chữ trên những tấm bùa cổ xưa cậu từng nhìn thấy trong lễ tế.

Almond trầm ngâm.

"Tên người ấy...
Có nghĩa là... ai?"

Progress lắc đầu, mắt không rời khỏi tờ giấy:

"Có thể...
không chỉ mình tôi được giữ lại."

Almond cau mày:

"Cậu nghĩ còn ai đó... xuyên tới thế giới này?"

Progress không trả lời.
Chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Cả đêm hôm đó, họ không ngủ.

Ngồi im lặng bên nhau trên sofa,
ly trà nguội lạnh trên bàn,
tiếng mưa lốp bốp ngoài ban công.

Không ai nhắc tới phong bì nữa.
Không ai nói về "người không được gọi tên."

Nhưng trong lòng mỗi người,
một mảnh ghép lạ đã âm thầm trượt vào bức tranh tưởng như đã hoàn thiện.

Sáng hôm sau,
Progress thay áo sơ mi, chuẩn bị đến trường.

Trước khi ra cửa, cậu quay lại, nhìn Almond:

"Nếu một ngày tôi không còn nhớ được mình là ai..."

Almond cắt lời cậu, rất dứt khoát:

"Thì tôi sẽ nhắc cho cậu nhớ.
Bằng mọi cách."

Progress khẽ cười.

Không phải nụ cười của một người an tâm.

Mà là nụ cười của một người chấp nhận:
Dù có thế nào, chỉ cần cùng nhau, thì không gì là quá đáng sợ.

Buổi sáng trôi đi bình thường.
Progress vào lớp.
Almond ở nhà làm việc.

Nhưng khi Almond pha cà phê,
anh thấy một điều lạ.

Trên mặt bàn bếp,
nơi anh nhớ rằng tối qua hoàn toàn sạch sẽ,
bây giờ có một vết dấu tay mờ mờ bằng bụi nước.

Năm ngón tay.
Nhỏ hơn tay Almond.
Nhưng dài hơn tay Progress.

Almond đặt ly cà phê xuống.
Nhìn vết dấu tay thật lâu.

Ngoài cửa sổ,
gió rít mạnh hơn.
Mưa bắt đầu trở lại.

Ở một nơi nào đó,
trong những lớp ký ức chồng chất,
ai đó đã bắt đầu đi tìm đường về.

Không phải để đòi lại một quá khứ.
Mà để mở ra một điều mà Almond và Progress chưa từng tưởng tượng nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com