Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 27: KHI NHỮNG CÁNH CỬA KHÔNG THỂ ĐÓNG CHẶT

Bangkok chìm trong những ngày mưa dầm.

Mặt đường ướt ánh đèn xe.
Tiếng nước chảy ri rỉ từ máng xối như một bài hát cũ ai đó đang hát thầm trong bóng tối.

Progress Passawish ngồi trong thư viện trường.

Trước mặt là một tập sách khảo cổ mở dở.
Bên cạnh là lon trà xanh còn lạnh.
Nhưng mắt cậu cứ mơ màng, không thể tập trung.

Suốt ba đêm liền,
cậu mơ cùng một giấc mơ:

Một cánh cổng đá cổ.
Mốc rêu phủ kín.
Bên kia cổng, một hình bóng thấp thoáng — không rõ mặt.

Mỗi lần cậu tiến lại gần,
hình bóng ấy lại lùi sâu hơn vào bóng tối,
để lại một câu nói vang vọng:

"Cậu quên tôi rồi sao?"

Progress tỉnh dậy, lòng nặng như đeo đá.

Ngày hôm nay,
khi cậu ngồi trong thư viện, mơ hồ giữa thực và mộng,
thì Meepooh xuất hiện, lắc lắc lon nước trước mặt:

"Này, tỉnh chưa?"

Progress giật mình.

"Ừ, tỉnh rồi."

Meepooh cười:

"Cậu dạo này mệt hả?
Cứ lơ ngơ suốt.
Hay là... cậu bị ai đó bỏ bùa yêu rồi?"

Progress cười gượng.

Nếu nói rằng mình đang bị những giấc mơ lạ kéo đi từng đêm,
chắc chẳng ai tin.

Tan học, Progress đi bộ ra cổng trường.

Mưa lất phất, không cần bật dù.

Cậu bước chậm trên lối lát đá, đầu óc mơ màng.

Ở một góc sân trường,
cậu thấy một người đứng đó — dưới gốc cây me cổ thụ.

Một chàng trai lạ mặt.

Tóc đen ướt nước mưa, áo sơ mi xám bạc.

Người ấy không che dù.
Cũng không tránh mưa.

Chỉ đứng im,
nhìn về phía Progress.
Ánh mắt... quen thuộc đến lạnh sống lưng.

Progress khựng lại.

Chàng trai kia nở một nụ cười rất nhẹ.

Không chào.
Không tiến tới.

Chỉ đứng đó,
như thể đã chờ rất lâu.

Và rồi,
chỉ trong nháy mắt,
một chiếc xe buýt vụt qua che khuất tầm nhìn.

Khi xe đi qua,
góc sân trống trơn.
Không còn ai.

Progress siết chặt quai ba lô.

Gió lạnh luồn vào khe áo.
Cậu rảo bước nhanh hơn về trạm BTS.

Trong lòng bàn tay,
mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Tối hôm đó, khi về tới nhà,
Almond đang nấu bữa tối.

Mùi cơm trắng, mùi thịt nướng phảng phất khắp căn hộ.

Progress treo ba lô, thay dép, rồi đi thẳng vào bếp.

Anh không hỏi "Hôm nay thế nào?",
không hỏi "Có mệt không?"

Chỉ đơn giản kéo Progress lại gần,
siết một cái ôm thật chặt từ phía sau.

"Chỉ cần tôi quay về,
thì dù có lạc đi đâu,
anh vẫn ở đây đúng không?"

Progress hỏi, giọng khẽ như gió lướt qua má.

Almond gật nhẹ, cằm tựa lên vai cậu:

"Luôn luôn."

Progress nhắm mắt.

Một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng đủ để giữ lại những mảnh lòng đang chực vỡ tan vì nỗi sợ không tên.

Trong đêm,
khi cả hai đã chìm vào giấc ngủ,
chuông gió ngoài ban công khẽ kêu.

Ngăn kéo phòng khách tự hé thêm một khe nhỏ.

Và ở sân trường Chulalongkorn vắng lặng,
bóng người dưới gốc me vẫn đứng đó,
chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com