Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 28: NGƯỜI ĐÓ, KÝ ỨC ẤY, VÀ NHỮNG GÌ KHÔNG THỂ LẤP ĐẦY

Bangkok vẫn mưa rả rích.

Tiết học khảo cổ sáng nay kéo dài lê thê như thể thời gian cũng ngập nước.

Progress Passawish ngồi gần cửa sổ, mắt nhìn mơ hồ ra ngoài sân trường ướt át.

Cậu không thể tập trung.

Không vì bài giảng.
Không vì tiếng ồn xung quanh.

Mà vì cái hình bóng mờ mịt hôm qua —
người đã đứng dưới gốc cây me cổ thụ,
nhìn cậu bằng ánh mắt nửa xa lạ, nửa quen thuộc.

Tan học, Progress thu xếp sách vở chậm chạp.

Meepooh đi ngang qua, đập nhẹ vào vai cậu:

"Đi ăn không? Tôi với tụi lớp định ghé quán mới mở."

Progress lắc đầu:

"Hôm nay tôi hơi mệt."

Meepooh nhún vai, không ép, rồi kéo nhóm bạn rời đi.

Progress đeo ba lô, đi bộ một mình dọc theo hành lang.

Gió thổi tạt nước mưa vào mái hiên.
Sân trường loang lổ những vũng nước đục.

Và rồi,
ở đúng cái góc sân quen thuộc ấy,
dưới gốc cây me cổ thụ,
người đó lại xuất hiện.

Lần này, Progress không né tránh.

Cậu siết quai ba lô, bước thẳng tới.

Bóng người kia vẫn đứng yên.

Tóc ướt sũng, sơ mi dính sát vào thân hình gầy gò.

Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu,
đầy chờ đợi,
đầy tha thiết,
và...
đầy trách móc.

Khi còn cách chỉ vài bước chân,
Progress dừng lại.

Tim cậu đập loạn.

Cổ họng khô khốc.

Người lạ ấy khẽ mở miệng.

Giọng nói như gió thổi qua khe đá:

"Phra Passawish...
Cậu quên tôi rồi sao?"

Progress lùi nửa bước.

Cái tên ấy.
Cái danh xưng ấy.
Chỉ những người từ thế giới cũ mới gọi cậu như vậy.

Một tia ký ức lóe lên trong đầu.

Một khuôn mặt.
Một đôi mắt.
Một giọng nói khàn khàn cười trêu chọc cậu bên hồ sen năm xưa.

Một người...
đã từng đứng cạnh cậu trong những nghi lễ kéo dài suốt đêm.
Một người...
đã từng thề sẽ bảo vệ cậu, dù có phải trả giá bằng cả linh hồn.

Progress lùi thêm một bước.

Người kia cười nhẹ.

"Cậu đã hứa sẽ không bỏ rơi tôi.
Nhưng cậu quên rồi.
Quên tất cả."

Một tiếng sét nổ vang trời.

Mưa trút xuống ào ạt.

Progress ngẩng đầu —
và trong khoảnh khắc sét lóe sáng,
gương mặt người kia hiện rõ.

Không xa lạ.
Không lạ chút nào.

Pridi.

Người hầu thân cận nhất của Phra Passawish.
Người đã chết để cứu cậu.

Người tưởng chừng đã bị chôn vùi trong lễ tế năm ấy.

Progress lùi bước.

Ngực đau nhói như ai vừa bóp chặt.

"Không thể nào..." – Cậu thầm thì.

Pridi — hay người đang mang gương mặt của Pridi — bước thêm một bước tới gần.

Nước mưa trôi dài trên khuôn mặt cậu ta,
nhưng ánh mắt thì không hề ướt.

"Cậu đã bước sang thế giới này,
còn tôi thì bị bỏ lại.
Giờ tôi đến để đòi lại lời hứa."

Progress quay người, chạy.

Không nhìn lại.

Không kịp nghĩ.

Chỉ biết chạy.

Tiếng nước bắn lên theo từng bước chân.

Tiếng mưa nện vào mặt.

Tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực.

Về tới nhà, Progress đập cửa dồn dập.

Almond lao ra mở cửa, chưa kịp hỏi gì,
Progress đã nhào vào ôm chặt lấy anh.

Cả người ướt sũng, lạnh ngắt.

Almond quàng tay ôm trọn lấy cậu, siết chặt:

"Sao vậy?
Ai làm cậu sợ?"

Progress dụi mặt vào ngực Almond, giọng run run:

"Anh... đừng rời xa tôi.
Dù có chuyện gì... cũng đừng."

Almond ôm cậu chặt hơn:

"Tôi không đi đâu cả.
Tôi đã hứa rồi."

Ngoài ban công,
mưa vẫn xối xả.

Trong ngăn kéo phòng khách,
phong bì vàng khẽ rung lên lần nữa.

Như một nhịp tim chưa chịu im lặng.

Như một hồi chuông âm thầm thúc giục:

Có những hứa hẹn không thể nào trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com