CHƯƠNG 29: KHI MỤC TIÊU THAY ĐỔI
Sáng hôm sau,
Progress tỉnh dậy với ánh nắng mờ nhạt lọt qua rèm cửa.
Cậu cựa mình, cảm nhận bàn tay Almond vẫn nắm chặt tay mình dưới lớp chăn.
Không mộng mị.
Không tiếng gọi.
Chỉ có hơi ấm thật sự của một người —
người đã chọn ở lại cùng cậu, dù thế giới này có quay cuồng thế nào.
⸻
Bữa sáng, Almond lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn.
Progress ngồi ở bàn, cầm cốc cà phê, lâu lâu lại liếc sang anh.
Không ai nhắc đến chuyện đêm qua.
Không cần thiết.
Chỉ cần biết, họ đang ở đây, cùng nhau, là đủ.
⸻
Khi Progress rời nhà đi học,
Almond đóng cửa, tựa lưng vào tường, thở hắt một hơi dài.
Anh biết rõ:
Từ hôm nay,
mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa.
⸻
Buổi trưa, khi Almond đang pha cà phê trong bếp,
anh bất chợt nhìn thấy mình trong gương phòng khách.
Ảnh phản chiếu méo mó.
Góc mặt bị kéo dài ra,
đôi mắt đen ngòm,
nụ cười vặn vẹo.
Almond đứng sững lại.
Anh nhắm mắt, hít sâu,
mở mắt ra —
gương lại bình thường.
Nhưng trong đáy lòng,
anh biết,
có thứ gì đó đang quan sát.
⸻
Chiều, khi kiểm tra điện thoại,
Almond thấy một tin nhắn lạ trong mục nháp.
Dòng chữ vội vã, nguệch ngoạc:
"Buông cậu ấy ra.
Nếu không, anh sẽ là người đầu tiên biến mất."
Không số gửi.
Không thông báo nhận.
Chỉ như một lời thì thầm nhét vào giữa đời sống thường nhật.
⸻
Tối, Progress về nhà muộn.
Trời lại mưa.
Almond khoác áo khoác, cầm dù xuống đón cậu trước trạm BTS.
Trên đường về,
khi băng qua ngã tư,
một chiếc xe tải bất ngờ mất lái lao tới.
Almond đẩy Progress ra kịp.
Chiếc xe xoẹt qua sát bên, bánh xe cày nát vỉa hè, rồi lao thẳng vào cột đèn.
May mắn không ai bị thương.
⸻
Tiếng còi xe, tiếng người la hét vang lên hỗn loạn.
Progress ôm lấy Almond, tay run run:
"Anh không sao chứ?"
Almond ôm lại cậu, ghì chặt:
"Không sao."
Nhưng trong lòng anh thầm hiểu:
Đây không phải tai nạn.
Đây là cảnh báo.
⸻
Đêm hôm đó,
Progress ngủ thiếp đi vì quá mệt.
Almond ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn mưa đêm.
Tay anh siết chặt thành ghế.
Trong lòng, một quyết tâm nảy lên —
chắc nịch, vững như đá tảng:
"Nếu mục tiêu là tôi, thì cứ đến.
Nhưng đừng mơ chia cắt chúng tôi.
Không ai, dù là quá khứ, hay định mệnh, có quyền làm điều đó."
Ngoài ban công,
chuông gió ngân lên những âm thanh khô lạnh, kéo dài.
Một đêm dài khác bắt đầu.
Và Almond đã sẵn sàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com