Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 30: NHỮNG GIẤC MƠ KHÔNG THUỘC VỀ MÌNH

Đêm Bangkok u ám,
mưa vẫn rơi rả rích như thể bầu trời cũng đang nặng trĩu những điều chưa thể nói ra.

Progress Passawish trằn trọc trong giấc ngủ.

Bàn tay cậu thỉnh thoảng co giật,
mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Trong mơ,
cậu thấy mình quay lại cánh đồng cũ.

Gió thét qua tai.
Mặt đất lầy lội, dính bùn.

Trước mặt cậu,
cánh cổng đá đen ngòm lại xuất hiện,
và Pridi đứng đó,
không còn là cậu bé người hầu hiền lành ngày xưa,
mà là một bóng hình mờ tối,
kéo theo hơi lạnh xuyên thấu xương.

Pridi giơ tay ra.

Giọng cậu ta vang lên, trầm đục:

"Về đi, Passawish.
Chúng ta còn lời thề chưa thực hiện.
Đừng để người khác cướp mất cậu."

Progress lùi lại.

Bùn dưới chân níu kéo.

Cậu quay đầu chạy —
nhưng càng chạy, bóng tối càng siết lấy,
và tiếng Pridi thì không dứt:

"Cậu hứa rồi mà.
Cậu hứa sẽ không bỏ tôi lại mà.
Tại sao cậu lại chọn anh ta?"

Progress bật dậy khỏi giường.

Hơi thở hỗn loạn.
Cổ họng khô khốc như vừa nuốt phải tro bụi.

Bên cạnh, Almond vẫn ngủ say, lưng quay về phía cậu.

Progress siết lấy mép chăn.
Đôi tay run rẩy.

Sáng hôm sau,
Progress gượng cười, chuẩn bị đồ đi học như thường lệ.

Almond nhìn cậu, thấy sắc mặt không tốt:

"Không khỏe thì nghỉ ở nhà đi."

Progress lắc đầu:

"Không sao đâu.
Tôi còn bài thuyết trình hôm nay."

Almond không ép.

Anh chỉ cẩn thận nhét thêm hộp sữa và gói bánh vào ba lô của Progress.

Những việc nhỏ,
nhưng chứa đầy lo lắng âm thầm.

Trong ngày, Almond bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn rằng mình đang bị "gạt ra" khỏi cuộc sống thường nhật.

Tin nhắn từ văn phòng thông báo sai lịch làm việc.
Đối tác báo nhầm địa điểm hẹn.
Máy tính tự động xóa mất file thuyết trình anh đang soạn.

Những "tai nạn nhỏ" liên tiếp xảy ra,
dồn anh vào cảm giác bấp bênh,
như thể mọi thứ xung quanh đang tự biến mất khỏi tầm tay.

Chiều, khi đi đón Progress,
Almond bị kẹt xe gần ba tiếng vì tai nạn liên hoàn trên đường.

Đến khi về được nhà, trời đã tối muộn.

Progress đang ngồi co ro ngoài hành lang, ôm gối, chờ anh.

Vừa thấy Almond, Progress bật dậy.

Cậu lao vào ôm anh như thể sợ anh sẽ tan biến.

"Anh đi đâu vậy... tôi chờ lâu lắm rồi."

Almond siết chặt cậu trong vòng tay:

"Xin lỗi.
Tôi không muốn bỏ cậu lại.
Chưa bao giờ."

Progress dụi mặt vào vai anh, khẽ nấc:

"Em cũng vậy... em cũng không muốn anh rời xa em."

Tối hôm đó, họ cùng ăn mì gói, thứ duy nhất còn sót lại trong bếp.

Không ai than phiền.
Không ai than thở.

Chỉ có ánh mắt vẫn tìm thấy nhau qua từng cái nhìn nhỏ nhất.

Chỉ có trái tim vẫn đập cùng nhịp,
bất chấp cả thế giới đang chực chờ tách họ ra.

Ngoài cửa sổ,
gió quất mạnh vào kính.
Mưa tràn xuống như thác.

Trong giấc ngủ mệt nhoài,
Progress lại mơ.

Lần này, Pridi không đứng đằng xa nữa.

Cậu ta đến gần,
đặt tay lên vai Progress,
và thì thầm:

"Cậu không thể cứu cả hai chúng ta đâu.
Một người... phải rời đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com