Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 34: SỐNG NHẸ LẠI, VÌ BÌNH YÊN CŨNG LÀ MỘT DẠNG DŨNG CẢM

Ba ngày trôi qua sau đêm đó.

Không giấc mơ kỳ lạ.
Không phong bì vàng động đậy.
Không bóng người dưới gốc cây me.

Căn hộ tầng sáu lại trở về nhịp thở cũ.
Như thể mọi sóng gió chỉ là một giấc mơ tạm thời,
và đời sống vẫn tiếp tục, bằng những điều nhỏ nhất.

Sáng sớm, Almond ngồi lau ly tách.
Progress đang thử làm bữa sáng — đổ bột bánh kếp lên chảo, làm khói mù mịt cả gian bếp.

"Sao mùi giống khét vậy?" – Almond hỏi, ngước lên.

Progress nhíu mày, gắp cái bánh xẹp lép lên:

"Nó... hơi cháy ở dưới. Nhưng vẫn ăn được."

"Đó là thứ mà tất cả đầu bếp nghiệp dư đều nói trước khi gây họa." – Almond nhấp cà phê, cười.

Progress lườm nhẹ, nhưng cũng cười theo.

Lâu rồi họ mới có thể cười vì một chuyện chẳng liên quan gì đến bóng ma trong lòng.

Trưa, họ đi mua đồ siêu thị.

Progress chọn thêm một khung tranh mới.
Almond mua café và vài quyển sách tiểu thuyết cũ.

Khi họ đứng ở quầy thanh toán, một bà cụ sau lưng hỏi:

"Hai đứa cưới chưa?"

Cả hai quay lại, hơi ngớ người.

Progress bật cười:

"Dạ chưa, tụi con mới... ở cạnh nhau thôi ạ."

Bà cụ gật gù:

"Ừ, yêu ai mà yên lòng là được. Cưới hay không, chỉ là chuyện giấy tờ."

Buổi chiều, họ cùng sắp xếp lại căn hộ.

Chiếc kệ gốm mà Progress từng bỏ dở giờ đã được sơn mới.
Mấy chiếc ly méo mó đặt cạnh nhau — đủ mọi hình dạng, nhưng vẫn giữ nguyên.

"Đừng bỏ cái nào đi nhé." – Progress nói.

"Anh thấy cái này giống cái ly bị xe cán qua." – Almond chỉ vào một cái lệch cả miệng.

"Thì đó. Nhưng nó vẫn đựng được nước mà." – Progress đáp.

Một khoảng lặng nhẹ.
Almond nhìn cậu.
Đôi mắt sáng, nụ cười không gượng nữa.

"Giống em." – Almond nói nhỏ.

Progress ngạc nhiên:

"Sao?"

Almond cười:

"Có thể em từng méo mó, từng mệt mỏi, từng muốn biến mất.
Nhưng em vẫn là em.
Vẫn chứa được rất nhiều điều đẹp."

Progress không đáp.
Chỉ lặng lẽ tựa đầu lên vai Almond.

Tối, họ cùng nhau đọc sách.
Progress nằm gối đầu lên đùi Almond.
Tiếng nhạc nhẹ vang lên từ loa nhỏ trong góc phòng.

Không ai nói gì.

Cũng không cần nói gì.

Ngoài cửa sổ, chuông gió vẫn kêu theo nhịp gió.

Và lần đầu tiên sau nhiều tuần,
không còn gì rung lên trong lòng họ — ngoài sự yên tĩnh mà họ chọn giữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com