Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 37: TRỞ VỀ NHƯ THỂ CHƯA BAO GIỜ RA ĐI

Họ tỉnh dậy vào buổi sáng.
Không có tiếng chuông báo thức.
Không ánh sáng lóa mắt.
Không rung chấn hay mùi bụi đất từ cánh cổng nào đó.

Chỉ là căn hộ quen thuộc.
Ánh nắng rọi xiên qua rèm cửa.
Và tiếng chim ngoài ban công.

Progress nằm nghiêng, nhìn Almond đang ngủ yên.
Lồng ngực anh phập phồng nhẹ, một bên má hằn dấu nếp gối.

Lần đầu tiên sau bao ngày,
Progress thấy... không còn vội vã.

Không phải chạy.
Không phải gồng.
Không phải nhớ.

Chỉ là được sống — ngay tại đây.

Almond cựa mình, mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của cậu:

"Sao dậy sớm vậy?"

Progress khẽ cười:

"Không dậy sớm đâu. Anh ngủ quên đấy."

Almond ngồi dậy, xoa cổ:

"Cảm giác như vừa ngủ mấy trăm năm."

Progress tựa vào vai anh, khẽ đáp:

"Ừ. Mình mới sống lại mà."

Căn hộ yên ắng.
Bình thường.
Đến mức gần như không thật.

Cây bạc hà vẫn ở đó, xanh tươi trong chậu nhỏ.
Khung tranh vẫn treo lệch một bên.
Trên bàn là hai ly sứ — một chiếc có vết nứt nhẹ.

Tất cả vẫn như cũ.
Nhưng trong lòng họ, có điều gì đó đã được tháo gỡ.

Buổi trưa, họ ra ngoài.
Không ai nói sẽ đi đâu,
nhưng cả hai đều bước về trạm BTS như đã hẹn từ trước.

Trên tàu, Progress đứng tựa vào cửa sổ.
Almond đứng cạnh, tay nắm nhẹ cổ tay cậu — không chặt, nhưng đủ để không lạc mất.

Ánh mắt người qua đường vẫn nhìn họ —
có tò mò, có quen thuộc, có lạ lẫm.
Nhưng lần đầu tiên,
không ai trong họ cảm thấy cần phải giấu đi điều gì.

Tại tiệm cà phê cũ, Meepooh bất ngờ ghé ngang.

"Hai người còn sống à? Biến mất nguyên tuần!"

Almond nhún vai, ung dung:

"Luyện cách thở sâu."

Progress thì chỉ cười, mắt ánh lên một sự yên lặng khó tả.

Meepooh nhìn cả hai, rồi cười:

"Lúc trước tôi thấy hai người... giống đang nắm tay để không rơi.
Còn giờ thì giống đang nắm để đi tiếp thật rồi."

Chiều về, họ ghé qua một tiệm sách cũ.
Progress chọn một cuốn trống không, bìa vải màu tro, gáy chỉ đỏ.

Almond nhìn:

"Sổ trống? Cậu định viết gì?"

Progress lật vài trang, đáp:

"Chưa biết.
Nhưng lần này, em sẽ không ghi lại những gì đã qua nữa."

Almond im một lúc.
Rồi gật.

"Ừ. Mình viết những thứ chưa xảy ra."

Tối, họ ngồi ngoài ban công.

Không nói gì.

Mỗi người ôm một ly trà nóng, nhìn thành phố lên đèn.

Dưới chân họ, thế giới vẫn quay.
Xe cộ, tiếng người, tin nhắn mới.
Mọi thứ không chờ họ.
Cũng không cần.

Nhưng với hai người này,
cuối cùng cũng không cần phải bắt kịp nữa.

Vì họ đã bắt đầu sống lại —
từ đầu.
Từ lần lựa chọn cuối cùng.
Từ lời hứa không thề thốt, chỉ lặng lẽ thực hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com