CHƯƠNG 5: MỤC LỤC QUỶ THOẠI
Ánh sáng mờ ảo của buổi sáng len lỏi qua cửa sổ, nhưng không khí trong ngôi nhà cổ vẫn đậm đặc như một đêm không bao giờ kết thúc. Linh ngồi bên cửa sổ, lòng dâng lên cảm giác bất an, như thể cô đang đứng trên một vách đá chênh vênh mà không thể nhìn thấy đáy. Cô cố gắng xua đi những hình ảnh ma quái từ đêm qua, nhưng càng cố quên thì chúng lại càng hiện lên rõ rệt hơn trong tâm trí.
Minh và Hải vẫn đang kiểm tra lại các đồ vật trong ngôi nhà, tìm kiếm manh mối. Tuyết ngồi yên trong góc phòng, đôi mắt trống rỗng, và môi cô mấp máy như đang nói điều gì đó không thể nghe rõ.
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này," Linh lên tiếng, giọng cô không lớn nhưng đủ để khiến cả nhóm chú ý. "Đêm qua... tôi cảm thấy như có cái gì đó đang muốn chúng ta tham gia vào một nghi thức nào đó."
Minh ngừng lại, nhìn Linh với ánh mắt nghiêm trọng. "Cậu nghĩ sao về cái bóng mà chúng ta đã thấy ở cây đa?"
Linh lắc đầu. "Tôi không biết nữa, nhưng cảm giác như có một sức mạnh vô hình đang theo dõi chúng ta. Nó không phải là một con người, chắc chắn là như vậy."
Tuyết chợt đứng dậy, cô tiến lại gần nhóm, ánh mắt vẫn lạc lõng. "Có lẽ chúng ta không nên tìm hiểu nữa. Những gì đã xảy ra trong quá khứ... chúng ta không thể thay đổi được."
Hải nhìn Tuyết, rồi lại nhìn Linh. "Tuyết nói đúng, nhưng nếu chúng ta không làm gì, chúng ta sẽ không bao giờ rời khỏi đây."
Linh thở dài. "Vậy thì chúng ta cần phải hiểu rõ hơn về lịch sử của làng Cổ Hạ. Có thể những gì đang xảy ra với chúng ta có liên quan đến một nghi thức cổ xưa."
Ngày hôm đó, cả nhóm quyết định tìm hiểu về những bí mật mà người dân nơi đây vẫn giấu kín. Họ tìm đến ngôi nhà của ông Lão Đặng, người duy nhất còn sống trong làng, người được cho là biết rõ nhất về lịch sử đen tối của nơi này.
Khi họ đến trước cửa ngôi nhà, ông Đặng đang ngồi trong một chiếc ghế bành cũ kỹ, mắt ông mờ đục như đã nhìn quá lâu vào những điều mà người ta không nên nhìn. Ông không nói gì, chỉ nhìn họ bằng ánh mắt lạ lùng, như thể đã biết họ sẽ đến.
Linh cẩn trọng bước vào nhà, rồi hỏi: "Ông Đặng, chúng tôi nghe nói về những nghi thức cổ xưa trong làng. Chúng tôi cần biết thêm."
Ông Đặng từ từ nhắm mắt, như thể đang cố tìm lại ký ức đã bị chôn vùi trong suốt bao nhiêu năm tháng. Một lúc sau, ông mở mắt, giọng ông khàn đặc, như thể mỗi lời nói ra đều là một nỗi đau cũ. "Các bạn muốn biết sao? Nhưng các bạn không thể rời khỏi đây một khi đã biết quá nhiều."
Minh hỏi, giọng đầy kiên định: "Chúng tôi đã gặp một bóng ma hôm qua. Nó có liên quan đến những nghi thức đó không?"
Ông Đặng thở dài, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện mà nhiều người đã quên lãng. "Câu chuyện này bắt đầu từ nhiều thế kỷ trước. Làng Cổ Hạ này đã từng là nơi diễn ra những nghi lễ quỷ dị, để giữ cho đất đai màu mỡ, để ngôi làng luôn an lành. Nhưng cái giá phải trả là những linh hồn phải bị hy sinh."
Linh và nhóm bạn chăm chú lắng nghe.
"Vào những đêm trăng tròn, người dân sẽ chọn ra những kẻ bị nguyền rủa để tiến hành nghi lễ. Họ sẽ cầu xin sự bảo vệ từ những thế lực siêu nhiên, nhưng một khi đã tiến hành nghi lễ, không ai có thể quay lại. Những linh hồn bị hy sinh sẽ bị giữ lại, giam cầm trong những cây cổ thụ, trong lòng đất, mãi mãi không được siêu thoát."
Tuyết rùng mình, và Hải khẽ hỏi: "Vậy thì... những người đã chết trong làng có phải là một phần của nghi thức đó?"
Ông Đặng gật đầu. "Đúng vậy. Và các bạn chính là những người kế tiếp."
Đêm xuống, không khí lại dày đặc như trước. Cả nhóm ngồi quanh ngọn lửa, ánh sáng lửa lập lòe như những bóng ma nhảy múa. Linh cảm thấy càng lúc càng bị lôi kéo vào câu chuyện của ông Đặng, nhưng cái cảm giác ấy không chỉ là sự tò mò, mà là một sức mạnh vô hình đang đẩy cô vào một cuộc chơi mà cô không thể thoát ra được.
"Chúng ta phải tìm cách dừng lại," Linh thì thầm, nhưng cô biết điều này có thể là quá muộn.
Minh nhìn cô, gương mặt anh lộ rõ sự lo lắng. "Nếu chúng ta muốn ra khỏi đây, chúng ta cần phải phá bỏ lời nguyền. Chỉ khi nào chúng ta biết rõ sự thật về những gì đã xảy ra trong quá khứ, mới có thể tìm được cách thoát khỏi."
Nhưng rồi, tiếng gió lại bắt đầu rít lên, mang theo một âm thanh khô khốc, giống như tiếng rên rỉ từ dưới lòng đất vọng lên. Linh nghe thấy rõ ràng một lời nói, lần này không phải là tiếng thì thầm nữa, mà là một giọng nói mạnh mẽ, như đang ra lệnh:
"Trả lại những gì các ngươi đã lấy."
Cả nhóm đứng dậy, và lúc đó, từ ngoài cửa sổ, họ nhìn thấy một bóng người, mờ ảo nhưng rõ ràng, đang đứng trong bóng tối. Một lần nữa, tiếng gọi lại vang lên.
Linh cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô biết, họ đã không còn đường lùi.
Sáng hôm sau, cả nhóm cảm nhận rõ ràng một bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Ánh sáng không còn mang đến sự ấm áp như trước, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo, u ám. Những dấu hiệu lạ lùng đã bắt đầu hiện diện ngay từ buổi sáng: bầu trời vẫn u ám dù là ngày, và cây cối như đang đung đưa trong gió mà không có gió thổi. Một cảm giác bất an như đang bao trùm lấy ngôi làng nhỏ này.
Linh đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, đôi mắt cô như đắm chìm vào màn sương mờ ảo. Hình ảnh đêm qua vẫn còn vương vấn trong tâm trí cô, và tiếng gọi từ dưới lòng đất vẫn vang vọng trong tâm hồn. Cô biết, nếu không hành động ngay bây giờ, mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
"Chúng ta cần phải tìm ra nguồn gốc của những nghi thức đó," Linh nói, nhưng giọng cô có chút khàn, như thể đã bị sức nặng của nỗi sợ hãi đè bẹp.
Minh gật đầu. "Cậu nói đúng, nhưng chúng ta phải chuẩn bị tinh thần. Những gì chúng ta sẽ đối mặt, không đơn giản chỉ là những lời đồn đại hay một vài câu chuyện ma quái. Đó là sự thật, và nếu chúng ta không dừng lại, không ai có thể bảo vệ chúng ta."
Hải nhìn xung quanh, đôi mắt anh thăm dò như đang tìm kiếm điều gì đó. "Chúng ta cần phải đến cây đa. Nó có thể là chìa khóa để giải quyết mọi thứ."
Cả nhóm bước ra ngoài, bước đi dọc theo con đường đất mòn, dẫn họ ra phía cây đa cổ thụ. Mỗi bước đi, từng vệt bụi dưới chân lại như mở ra những bí ẩn xưa cũ mà họ không thể tránh khỏi. Cây đa đứng đó, bóng đen của nó trùm lên cả một khoảng không gian, mặc dù trời đang sáng.
Linh cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo từ cây đa tỏa ra, như thể chính cái cây này đang là một vật giam cầm những linh hồn đã bị hy sinh từ bao đời nay. Cô nhìn lên, cảm giác như cây đa đang quan sát họ, từng chiếc lá rung rinh trong gió, phát ra những âm thanh kỳ lạ, giống như những lời thì thầm.
Minh nhìn cây đa, rồi quay sang nói với cả nhóm: "Chúng ta phải tìm cách giải thoát những linh hồn bị giam cầm ở đây. Nếu không, họ sẽ không bao giờ được siêu thoát."
Tuyết bước lên trước, đôi mắt cô chứa đầy sự lo lắng. "Làm thế nào để chúng ta phá vỡ lời nguyền này?"
Ông Đặng đã cảnh báo họ rằng chỉ có thể giải quyết khi hiểu được nguồn gốc của những nghi thức cổ xưa. Linh biết rằng điều này không thể dễ dàng, nhưng nếu họ muốn sống sót, họ không còn lựa chọn nào khác.
Tuyết nhẹ nhàng cúi xuống, tay vạch những chiếc lá phủ đầy bụi ở gốc cây. Bên dưới, một tấm đá lớn được khắc đầy những chữ cổ. Đó chính là mục lục của những nghi thức quỷ thánh, những câu thần chú đã bị lãng quên từ lâu.
"Chúng ta cần phải dịch những câu này," Linh nói, giọng đầy quyết tâm.
Minh nhìn vào những chữ khắc trên đá, và ngay lập tức, anh cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ từ đó. Các chữ cổ dường như đang sống, đang thay đổi, như thể chúng có ý thức riêng. Những từ ngữ kỳ lạ mà anh chưa từng thấy trước đây bắt đầu tỏa ra một ánh sáng mờ ảo.
"Đây không phải là thần chú bình thường," Minh nói, giọng anh run rẩy. "Cái này... nó không phải để bảo vệ hay giúp đỡ ai. Nó là một câu nguyền rủa, một lời gọi đến những thế lực đen tối."
Linh nhìn kỹ hơn vào những câu thần chú đó, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Một câu thần chú được khắc lên đá đặc biệt thu hút sự chú ý của cô. Cô nhận ra rằng đây là lời nguyền đã từng bị áp dụng cho những linh hồn không thể siêu thoát. Và điều đáng sợ nhất là, lời nguyền này không chỉ áp dụng cho những người trong quá khứ, mà nó còn đang tiếp tục ảnh hưởng đến họ.
Với sự giúp đỡ của Minh, cả nhóm bắt đầu tìm cách dịch các câu thần chú trên tấm đá. Nhưng càng dịch, Linh càng cảm thấy bản thân mình như đang bị cuốn vào một trò chơi mà không thể thoát ra. Những câu từ cổ xưa ấy như có một sức mạnh đặc biệt, làm cho mọi thứ xung quanh dường như mất đi ý nghĩa.
"Chúng ta phải dừng lại," Tuyết nói, giọng cô yếu ớt. "Tôi cảm thấy như có cái gì đó đang thay đổi."
Đúng lúc đó, một luồng gió lạnh buốt thổi qua. Ánh sáng từ ngọn lửa trại chợt lụi tàn, và màn đêm lại bao phủ lấy cả nhóm. Tiếng thì thầm từ cây đa ngày càng rõ ràng, không còn là tiếng thì thầm nhẹ nhàng nữa mà trở thành những lời cầu xin đầy thảm thiết.
"Chúng ta phải ngừng lại, không thể tiếp tục nữa," Hải nói, khuôn mặt anh tái mét. "Nếu không, chúng ta sẽ trở thành một phần trong nghi thức đó."
Nhưng đã quá muộn. Những linh hồn bị giam cầm trong cây đa đã thức tỉnh, và chúng đang tìm cách giải thoát bản thân. Và một khi linh hồn bị giải thoát, chúng sẽ không tha thứ cho những kẻ đã làm trái phép lời nguyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com