Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Ánh Mắt Nổi Giận


Việc thần y Bạch Hạc Hoài đồng ý theo về Ám Hà đã khiến tình hình dịu đi phần nào, nhưng không khí trong Tô Gia vẫn đặc quánh sự căng thẳng. Tô Xương Hà không ra mặt chất vấn Mộ Vũ về vết thương, nhưng ánh mắt hắn dõi theo cậu không rời. Mộ Vũ biết, Xương Hà không vui."Bạch Hạc Hoài đã đồng ý chữa trị cho Đại gia trưởng. Nhưng ông ta có điều kiện," Mộ Vũ báo cáo với Xương Hà trong thư phòng. "Ông ta muốn được tự do đi lại trong Ám Hà, và có toàn quyền sử dụng tất cả các tài liệu dược liệu, kể cả những bí mật của gia tộc."Tô Xương Hà khẽ gật đầu, vẻ mặt không đổi. "Ta đã biết. Thần y Bạch Hạc Hoài không phải người dễ khuất phục." Hắn đưa tay lấy một cuốn sách trên giá, nhưng ánh mắt lại rơi vào vết sẹo mới trên cổ tay Mộ Vũ, nơi một vết dao khác sượt qua trong trận chiến ở Vân Thành. "Ngươi bị thương."Tô Mộ Vũ giật mình, vội vàng rụt tay lại. "Không đáng kể, đã tự băng bó." Cậu biết, Xương Hà có khả năng nhìn thấu mọi thứ, không gì có thể qua mắt hắn.Tô Xương Hà đặt cuốn sách xuống, bước đến gần Mộ Vũ. Hắn đưa tay chạm vào vết sẹo, ánh mắt tối lại. "Không đáng kể? Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi?" Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự tức giận bị đè nén. "Ai cũng có thể chết, chỉ riêng Tô Mộ Vũ là không được. Ngươi nghe rõ chưa?" Tô Mộ Vũ cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ Xương Hà. Cậu cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt nổi giận của hắn. "Là Mộ Vũ sơ suất.""Sơ suất?" Xương Hà bật cười khẩy, nhưng nụ cười đó không hề có ý vui. "Ta đã phái ám vệ đi theo bảo vệ ngươi, ta đã tính toán mọi thứ để ngươi an toàn. Vậy mà ngươi vẫn để mình bị thương? Ngươi coi thường ta sao, Tô Mộ Vũ?"Mộ Vũ ngẩng đầu, ánh mắt bối rối. "Không phải. Mộ Vũ chỉ... chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.""Hoàn thành nhiệm vụ không có nghĩa là phải liều mạng," Xương Hà nói, tay hắn bỗng nhiên siết chặt lấy vai Mộ Vũ. "Ngươi có biết, khi nhận được tin báo ngươi bị thương, ta đã muốn đích thân lao đến Vân Thành, giết sạch những kẻ dám động vào ngươi không?" Giọng hắn khẽ run rẩy, một cảm xúc mãnh liệt mà hiếm khi hắn bộc lộ.Tô Mộ Vũ ngỡ ngàng. Trái tim cậu đập loạn nhịp. Đây là lần đầu tiên Xương Hà thể hiện sự tức giận và lo lắng một cách rõ ràng như vậy. Cậu biết Xương Hà quan tâm cậu, nhưng không ngờ lại đến mức độ nàyChương 4: Rồng Mây Gặp GỡVân Thành, một thành phố sầm uất nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy, trở thành điểm đến của Tô Mộ Vũ. Thần y Bạch Hạc Hoài, một lão già kỳ quái, ẩn mình trong một con hẻm nhỏ khuất sâu giữa chợ. Tìm được ông đã khó, thuyết phục ông theo về Ám Hà còn khó hơn gấp bội.Mộ Vũ không vội vã. Cậu biết, đối với người như Bạch Hạc Hoài, vũ lực là vô ích. Cần phải có mưu trí và sự kiên nhẫn. Cậu cho đội Thù Ảnh ẩn mình, tự mình hành động. Mấy ngày liền, Mộ Vũ âm thầm quan sát Bạch Hạc Hoài. Thần y không hề đơn giản. Ông ta có vẻ ngoài hờ hững với thế sự, nhưng lại tinh thông mọi chuyện trong thiên hạ, và đặc biệt, có rất nhiều thế lực đang âm thầm bảo vệ ông, hoặc giám sát ông.Trong lúc Mộ Vũ đang cân nhắc kế sách, một sự cố xảy ra. Một tiểu thư quyền quý trong thành bị trúng độc lạ, tình thế nguy kịch. Cả Vân Thành chấn động. Bạch Hạc Hoài, dù không muốn, cuối cùng vẫn phải ra tay. Chính lúc ông ta chuẩn bị cứu chữa, một nhóm sát thủ lạ mặt bỗng nhiên xuất hiện, định bắt cóc thần y."Chết tiệt!" Tô Mộ Vũ thầm chửi một tiếng. Đây là thời cơ ngàn vàng để bảo vệ thần y, nhưng cũng là một cái bẫy không thể ngờ. Cậu không thể khoanh tay đứng nhìn.Cậu lao ra, thanh kiếm trong tay vụt sáng. Võ công của Tô Mộ Vũ tinh diệu, đặc biệt là khả năng phòng thủ và ám sát. Cậu nhanh chóng hóa giải mối nguy cho Bạch Hạc Hoài, đẩy lùi nhóm sát thủ. Trận chiến không kéo dài, nhưng đủ để thần y Bạch Hạc Hoài nhìn cậu bằng một ánh mắt khác, ánh mắt của sự đánh giá và tò mò."Ngươi là ai?" Bạch Hạc Hoài hỏi, ánh mắt tinh ranh dò xét Mộ Vũ."Tô Mộ Vũ, thủ lĩnh Thù Ảnh của Ám Hà. Đến mời thần y về chữa trị cho Đại gia trưởng," Mộ Vũ đáp, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không tự ti.Bạch Hạc Hoài vuốt chòm râu bạc, bật cười ha hả. "Ám Hà? Ta không muốn dính dáng đến các ngươi. Nhưng ngươi... khá thú vị." Ông ta nhìn vết thương trên vai Mộ Vũ, vết kiếm đã khô máu nhưng vẫn còn hằn rõ. "Được rồi, ta sẽ đi cùng ngươi. Nhưng không phải để cứu Đại gia trưởng của ngươi, mà là để xem xem, cái tổ chức Ám Hà tàn khốc đó, đã đào tạo ra một người như ngươi, có gì đáng để ta quan tâm."Tô Mộ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành một nửa. Cậu không biết rằng, ở một nơi nào đó, Tô Xương Hà đã nhận được báo cáo chi tiết về trận chiến ở Vân Thành, bao gồm cả vết thương trên vai cậu. Khuôn mặt Xương Hà tối sầm lại, một tia sát khí thoáng qua đáy mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com