Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 :Thẩm Vấn Tù Binh Và Bí Mật Lộ Ra


Sáng sớm hôm sau, không khí Ám Hà nặng nề hơn bao giờ hết. Tiếng trống báo động vang vọng từ điện nghị sự, kéo theo những bóng đen lướt qua hành lang đá. Cung Tuấn – vẫn trong thân phận Tô Mộ Vũ – được triệu tập khẩn cấp. Anh biết chuyện gì đang xảy ra: Theo kịch bản phim, đây là lúc Huyết Ảnh Môn phản công, và một tù binh quan trọng bị bắt – kẻ mang theo manh mối về âm mưu lật đổ Tô Xương Hà. Trong nguyên tác, cảnh thẩm vấn này dẫn đến cái chết của Tô Mộ Vũ vì bị nghi ngờ đồng lõa. Nhưng giờ, với bình "trà độc" trong tay, Cung Tuấn quyết tâm thay đổi.

Anh bước vào phòng tra khảo – một căn hầm ẩm thấp với tường đá khắc đầy phù chú, giữa phòng là kẻ tù binh bị trói chặt vào ghế sắt. Đó là một gã đàn ông trung niên, mặt sẹo chằng chịt, thuộc hạ của Huyết Ảnh Môn. Tô Xương Hà đứng bên cạnh, tay cầm roi da, ánh mắt lạnh như băng. Các trưởng lão khác, bao gồm cả Lý Vân (vẫn đang bị giam nhưng được thả tạm để "tham gia"), ngồi quan sát từ góc tối.

"Tô Mộ Vũ," Tô Xương Hà ra lệnh, giọng không chút cảm xúc, "Dùng thứ ngươi chế ra. Nếu hắn không khai, dùng roi."

Cung Tuấn gật đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh. Anh nhớ rõ cảnh quay này: Thường Hoa Sâm diễn vai Gia chủ tra tấn, còn anh – Tô Mộ Vũ – chỉ đứng nhìn, rồi bị vu oan vì "thương hại tù binh". Fan từng khen chemistry căng thẳng, nhưng giờ thì tim anh đập thình thịch thật sự. Anh tiến lại gần tù binh, rót một ly "trà độc" từ bình sứ, mùi thảo mộc ngọt ngào lan tỏa – giống hệt trà sữa, nhưng với nấm độc gây ảo giác.

"Uống đi," Cung Tuấn nói, giọng trầm ổn như khi diễn cảnh đe dọa. Gã tù binh nhổ nước bọt, nhưng Tô Xương Hà chỉ cần một cái nhìn là đủ khiến hắn nuốt ực. Chỉ vài phút sau, mắt gã trợn trắng, cơ thể co giật nhẹ. Không máu me, không roi vọt – chỉ là ảo giác khiến hắn lẩm bẩm như đang nói mê.

"Huyết Ảnh Môn... hợp tác với Lý Vân... bí quyết Ám Hà... ở dưới suối... Gia chủ sẽ chết trong đại hội võ lâm..."

Phòng tra khảo im phăng phắc. Các trưởng lão xôn xao, Lý Vân tái mặt, còn Tô Xương Hà nắm chặt roi, ánh mắt lóe lên sát khí. "Ngươi nói thật?" Anh ta hỏi, giọng lạnh buốt.

Gã tù binh gật đầu lia lịa trong cơn mê: "Thật... kế hoạch ám sát... ba ngày nữa..."

Cung Tuấn đứng một bên, giả vờ bất ngờ, nhưng trong lòng anh reo hò. Đây là plot twist anh tạo ra! Trong phim, tù binh chết trước khi khai, dẫn đến nghi ngờ Tô Mộ Vũ. Giờ thì, mọi thứ rõ ràng: Lý Vân là nội gián, và âm mưu lớn hơn anh tưởng – liên quan đến đại hội võ lâm, nơi các môn phái tranh đoạt bí kíp Ám Hà.

Tô Xương Hà quay phắt sang Lý Vân: "Ngươi có gì để nói?" Trưởng lão già nua lắp bắp, nhưng trước khi kịp biện minh, Gia chủ phất tay. Thị vệ lao vào, kéo Lý Vân đi giam lại vĩnh viễn. Phòng tra khảo nhanh chóng dọn dẹp, tù binh được nhốt riêng để tỉnh táo thẩm vấn tiếp.

Khi mọi người rời đi, chỉ còn Cung Tuấn và Tô Xương Hà ở lại. Gia chủ quay sang anh, khoảng cách gần đến mức Cung Tuấn có thể thấy vết sẹo mờ trên má anh ta – chi tiết không có trong phim, có lẽ từ quá khứ bi kịch của nguyên tác. "Ngươi làm tốt, Tô Mộ Vũ. Thứ độc này... cứu được Ám Hà một mạng."

Cung Tuấn mỉm cười, nhưng tim anh đập loạn nhịp. Ánh mắt Tô Xương Hà lúc này không còn xa cách – nó ấm áp hơn, giống như Thường Hoa Sâm nhìn anh sau cảnh quay thành công. "Chỉ là may mắn thôi, Gia chủ. Tôi... không muốn thấy Ám Hà rơi vào tay kẻ phản bội."

Tô Xương Hà im lặng một lúc, rồi bất ngờ đặt tay lên vai anh – một cử chỉ thân mật hiếm hoi. "Từ nay, ngươi không chỉ là Ngươi là người ta tin cậy." Bàn tay ấy ấm áp, nặng trĩu, khiến Cung Tuấn đỏ mặt. Đây không phải diễn nữa; chemistry từ phim đang biến thành thứ gì đó thật sự, khiến anh bối rối. "Cảm ơn ngài," anh thì thầm, giọng hơi run.

Nhưng khoảnh khắc ấy bị cắt ngang bởi tiếng thị vệ báo tin: "Gia chủ, có tin từ giang hồ. Đại hội võ lâm sắp mở, Huyết Ảnh Môn đã tụ họp quân."

Tô Xương Hà buông tay, trở lại vẻ lạnh lùng: "Chuẩn bị. Chúng ta sẽ đi trước." Anh ta rời đi, để lại Cung Tuấn với suy nghĩ hỗn loạn. Anh đã thay đổi cảnh thẩm vấn, cứu mạng và củng cố vị thế. Nhưng đại hội võ lâm – cao trào của nguyên tác – đang đến gần. Ở đó, Tô Mộ Vũ gốc chết vì bảo vệ Gia chủ. Liệu anh có thể dùng kiến thức diễn viên để lật ngược?

Chiều hôm ấy, khi chuẩn bị hành lý, Cung Tuấn lén chế thêm vài bình "trà độc" và một lọ thuốc giải từ thảo mộc. Anh biết, giang hồ không chỉ có kiếm và độc – mà còn có những "cảnh quay" anh phải improvise. Và có lẽ, tình cảm với Tô Xương Hà cũng đang được "quay chậm" theo cách riêng.

Ám Hà di chuyển, và vở kịch của Cung Tuấn bước sang chương mới – đầy nguy hiểm và những rung động đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com