Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Xem vết thương

Nhan Thiến nhận ra rằng chỉ cần bản thân ở một mình với ba ba, cô sẽ rất dễ đỏ mặt và tim đập rất nhanh, cũng không thể kìm nén lại được.
Vốn tưởng rằng ba ba vừa mới cùng mẹ cãi nhau, nhất định tâm trạng không tốt, có thể sẽ như thường lệ nhốt mình trong phòng làm việc, không ai được phép quấy rầy, không ngờ ông lại tới đây đưa thuốc mỡ cho cô và muốn giúp cô bôi.
Nghĩ đến vị trí da bị rách, Nhan Thiến đỏ mặt xấu hổ đến mức tưởng chừng như đỉnh đầu sắp bốc khói.
Cô đứng nép bên cánh cửa, vô thức đưa tay vặn tay nắm cửa, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Ba, con... con có thể tự mình bôi được mà."
Nhan Tê Trì quay đầu nhìn cô, nói: "Vào đây đi, rồi đóng cửa lại."
Trên bàn ăn, sau khi vừa cãi nhau với Nhan Tê Trì xong, Triệu Điềm kéo Nhan Hạo lên lầu ba, không biết cậu nhóc đã xuống dưới này chưa, nếu không khi biết hai cha con đang ở cùng một phòng lại còn phải khóa cửa, không thể tưởng tượng nổi cậu sẽ cảm thấy thế nào.
Có lẽ Triệu Điềm cũng đoán được hai cha con cô đang âm mưu bắt nạt con trai bà ta như thế nào.
Nghĩ đến đây, Nhan Thiến không hiểu tại sao đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của ba ba, đầu óc cô như đóng băng trong giây lát.
Cô không thể nghĩ được gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ông, đóng cửa rồi khóa lại.
Cánh cửa phát ra tiếng khoá "cạch" rõ ràng, cùng lúc đó trái tim Nhan Thiến cũng khẽ run lên.
Nhan Tê Trì đang đứng bên cạnh giường cô với lọ thuốc mỡ trên tay, nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, thấy cô vẫn đứng lì ở cửa và không có ý định di chuyển, ông nói: "Lại đây."
Nhan Thiến nuốt nước bọt, trong lòng vừa có cảm giác lo lắng vừa có chút mong đợi.
Cùng lúc đó, nghĩ đến sự thân mật không rõ ràng giữa ba ba cùng chính mình, cô cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Khoảng cách từ cửa đến giường chỉ có vài bước chân, nhưng cô phải di chuyển mất hai đến ba phút.
Nhan Tê Trì cũng rất kiên nhẫn, giữ vẻ mặt ôn hòa đứng đó, cũng không lên tiếng thúc giục Nhan Thiến.
Ông thường mím môi, khi nhìn thẳng mọi người luôn có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, xa cách khiến người ta cảm thấy không thể tiếp cận.
Nhưng bây giờ ở trước mặt Nhan Thiến, ánh mắt và biểu cảm của ông đã trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Thoạt nhìn có vẻ như đã vơi bớt đi một ít cảm giác nghiêm nghị, cộng thêm một chút dịu dàng, càng trở nên đẹp trai hơn.
Nhan Thiến cảm thấy giống như bản thân đang ôm một con thỏ nhỏ trong ngực, con thỏ ấy đang không ngừng nhảy nhót bên trong, khiến cô bối rối không biết phải làm sao.
Khi cô đã đứng trước mặt ba ba, ông nhẹ nhàng nói: "Để ba xem vết thương của con."
Nhan Thiến có chút xấu hổ, đưa tay chạm vào chân và nói: "Đó là...vết thương ở chân."
Người đàn ông dường như nở một nụ cười nhưng cũng giống như là không cười, trầm giọng nói: "Ba biết, con muốn tự cởi hay để ba giúp con?"
Với khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, người đàn ông trịnh trọng nói rằng sẽ chính tay cởi quần của con gái mình.
Đối mặt với sự tương phản quá lớn như vậy, Nhan Thiến xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Cô cảm thấy người ba với cách nói chuyện như vậy thực sự rất biến thái.
Bàn tay đặt trên lưng quần hơi run lên, nhưng cuối cùng Nhan Thiến vẫn nghiến răng cởi chiếc quần ngủ đang mặc xuống dưới đầu gối, để lộ hai bắp đùi trắng nõn cùng chiếc quần lót màu hồng.
Ánh mắt Nhan Tê Trì không rời, dõi theo từng động tác của cô, tự nhiên mà rơi vào trên đôi chân cô.
Chân Nhan Thiến rất mảnh khảnh, thẳng tắp trắng nõn nà, rất thích hợp dùng lòng bàn tay để vuốt ve.
Ánh mắt người đàn ông trở nên đen tối và hung hãn, di chuyển dọc theo chân của cô, cuối cùng dừng lại ở vùng tam giác căng phồng đang được bao bọc trong chiếc quần lót màu hồng.
Lông mu của cô rất rậm, cho dù có mặc quần lót thì vẫn sẽ có một số sợi lông nghịch ngợm chui ra ngoài, thoạt nhìn vừa có chút ngây thơ lại có chút dâm đãng.
Người ta thường nói những người có lông mu rậm rạp rất muốn được bú vú, nhưng từ trước đến nay, có vẻ như họ chỉ là những thiếu nữ nhỏ vô cùng nhút nhát.
Yết hầu Nhan Tê Trì khẽ chuyển động lên xuống, ông bước tới trước mặt Nhan Thiến và ngồi xổm xuống.
Nhan Thiến mang tâm trạng lo lắng theo bản năng lùi lại một bước.
"Để ba xem." Nhan Tê Trì nhẹ giọng nói nhỏ, như thể sợ sẽ làm cô hoảng sợ.
Vừa đặt tay lên đùi cô, ông có thể cảm nhận được toàn thân Nhan Thiến đang khẽ run lên, phản ứng này thực sự rất đáng yêu và quyến rũ.
Nhan Tê Trì hít một hơi thật sâu, tách hai chân cô ra, cẩn thận nhìn vào giữa hai chân nhưng không thể thấy gì cả.
Ông khẽ cau mày, ngẩng đầu ngước mắt lên nhìn cô nói: "Con đứng như thế này ba không thể nhìn thấy được, mau lên giường nằm đi."
Nhan Thiến lo lắng đến mức toàn thân như bị tê liệt, giống như một người máy, ba ba ra lệnh cho cô, cô cứng đờ quay người leo lên giường.
Kết quả là cô quên mất quần ngủ còn vướng ở chân, vừa xoay người liền bị vấp trực tiếp ngã xuống giường, mặt đập xuống ga giường, khiến cô có chút choáng váng.
Cuối cùng, chính ba ba là người nhấc cô lên và giúp cô lật người nằm xuống.
Nhan Thiến đỏ mặt, thầm nghĩ: Thật là xấu hổ!
Sau khi Nhan Tê Trì đỡ con gái nằm xuống, ông cởi đồ lót của cô ra, đôi chân dài thẳng tắp của thiếu nữ hoàn toàn lộ ra trước mắt ông.
Thật là đẹp...
Ông chậm rãi cúi xuống nhìn chân của Nhan Thiến ở khoảng cách rất gần, quả nhiên nhìn thấy được vài vết thương nhỏ.
Làn da trắng nõn ban đầu đã bị bào mòn, lộ ra một chút thịt mềm màu hồng, thoạt nhìn có vẻ khá đau đớn.
Ông duỗi một ngón tay ấn vào chỗ gần vết thương, nhẹ nhàng hỏi: "Ở ngay đây sao, còn chỗ nào nữa không?"
Nhan Thiến cảm thấy hai má nóng bừng lên, ngượng ngùng nói: "Còn có một chút..."
Cô không thể tiếp tục nói nữa, thật là quá xấu hổ rồi.
Cho dù đêm qua bị kéo ra sau cửa bếp, cô cũng không cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Sau đó, Nhan Thiến cảm giác được quần lót của mình đã bị ba ba kéo xuống, nhịp tim của cô đột ngột tăng nhanh, theo bản năng dùng một tay nắm lấy tay ba ba, không cho ông tiếp tục cởi nữa, nhỏ giọng nói: "Đừng cởi ra. ..."
Nhan Tê Trì dừng lại một chút, nói :"Nếu không cởi ra sao có thể nhìn thấy vết thương được?"
"Không ... ba không cần phải nhìn nó đâu, chỉ cần bôi bên ngoài là được rồi." Nhan Thiến lắp bắp trả lời.
Ngay sau đó tay cô bị bàn tay của ba ba nhẹ nhàng gạt đi, chiếc quần lót nhỏ màu hồng cũng nhanh chóng bị kéo xuống.
Nhan Thiến cảm thấy phần thân dưới có chút lạnh.
Cơ thể cô đã trần truồng phơi bày trước mặt ba ba mà không có bất kỳ mảnh vải che thân nào.
Đọc truyện xong hãy nhấn ⭐️ cho mình nhé iuuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com