Chương 1_Hồi 1|Phụng thiên thừa vận
" Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế "
Tiếng hô vang ầm ầm trong điện, Trung Hoa từ từ mở mắt, trước mặt y là đại sảnh rộng đến kinh người, màu sáng của đèn chỉ vừa đủ để soi sáng tới mặt những người phía dưới. Cùng lúc này y cũng nhận ra điểm kì quặc nơi trang phục, vương bào đen tuyền được viền lên những mũi chỉ vàng kim như được kéo ra từ những loại quặng thô, trước mặt còn có những tua rua rũ xuống kì quặc.
Cái quái gì thế này???
Nhưng chưa kịp để y nghĩ ngợi được thêm, âm thanh lớn từ bên ngoài đã truyền vào.
" Bẩm bệ hạ, có sứ giả Tây quốc cầu kiến "
Trong điện thoáng chốc xầm xì, những cảm giác nghi ngại không ngừng bủa vây khiến y có chút giật mình, mi tâm khẽ chau lại theo bản năng.
Trong thoáng chốc, Trung Hoa dường như đã mờ mịt đoán ra gì đó, một cảm giác bất an dội lên nhưng ít nhất y phải đáp lại đã, nếu như để lâu, với tình hình hiện tại, y không dám nghĩ tới hậu quả. Nghĩ rồi, y chậm rãi cất giọng, âm thanh vẫn như vậy, nhưng cứ như bị cảm, nặng nề vô cùng.
"Cho bọn họ vào."
Ngay sau, một đoàn người ăn vận khác với tất cả còn lại bước vào, dẫn đầu là thiếu niên trông còn trẻ hơn Trung Hoa, nhưng nét mặt lại trầm lặng vô cùng, như đeo ngàn tấn chì. Vai rộng eo thon, dáng cao chân dài.
" Thần Hoa Kỳ, sứ giả phụng mệnh Thước Cách Lam đế tới Hạ Minh quốc,... "
Tai y ù đi.
Hoa Kỳ, sứ giả phụng mệnh Thước Cách Lam đế....
Một cơn ớn lạnh xẹt qua nơi tâm khảm, y biết bản thân đang ở đâu rồi
~
Trung Hoa là con thứ trong nhà, cũng xuất sắc, nhưng ông già trọng dụng anh cả trước nên y tạm thời được thả tự do một thời gian.
Năm đó y mới thiếu niên, đối với văn học mạng mới mẻ lại cực kì yêu thích một vị tác giả bút danh Ngũ Thập Lưu Tinh, y thường gọi thân mật là "Lão Ngũ".
Y theo dõi lão Ngũ từ lần đầu tiên hắn đăng truyện, cứ như vậy đã được năm, sáu năm.
Chỉ là dẫu cho tác phẩm hay muốn chết, lão Ngũ cũng không lên được bảng yêu thích.
Trung Hoa là người duy nhất trụ lại cùng lão Ngũ bàn luận, cực kì quen với cách trò chuyện, hành văn, đặc biệt là chuyện cá nhân của Lão Ngũ.
Những năm tháng tuổi trẻ cũng là do Lão Ngũ cùng y kiên nhẫn, mài giũa cây bút văn học ấy tới sắc bén nhưng khi đã sang tuổi trưởng thành, có một vài chuyện đã được khui ra, y cũng không thể ngờ được lão Ngũ nhỏ hơn mình vài tuổi. Nhưng y không cảm thấy tài sẽ đợi tuổi, vậy nên tiếp tục theo dõi hắn. Tới tận lúc những tác phẩm của y trở nên nổi tiếng, y vẫn chỉ theo dõi một mình Ngũ Thập Lưu Tinh.
Người ta có nói gì về hắn trước mắt y, y đều không quan tâm..
Bọn họ thế mà lại tự so sánh bản thân mình với hắn, còn không nghĩ xem hắn đã nâng đỡ y bao nhiêu, giao tình với nhau thế nào.
Vô liêm sỉ.
Nhưng y cũng có chuyện phiền lòng, quen nhau lâu như vậy rồi, Ngũ Thập Lưu Tinh vẫn từ chối gặp mặt, kể cả khi y đã khai sạch gốc gác việc làm của mình ra rồi, hắn vẫn một mực lảng tránh, nói: "Chờ tôi tới chỗ anh, tôi ở rất xa "
Trung Hoa rất ngưỡng mộ tác phẩm đầu tiên y đọc của hắn, là tác phẩm đầu tiên nhưng hay đến kinh thiên động địa, lúc nào đọc lại cũng có thể khiến y nước mắt lưng tròng.
Câu chuyện kể về một vị Thái tử ở Tây quốc xa xôi, giả làm sứ giả tới Hạ Minh, nhờ có duyên phận mà cùng với tả hộ công quốc một phen điên đảo tình ý, không may bị hoàng đế Hạ Minh lúc đó là Hồng Minh đế vây phá từ bên trong, cứ như vậy mà BE
Trung Hoa là tên của vị Hồng Minh đế. Lúc đầu Lão Ngũ không định đặt là Trung Hoa, nhưng vì cũng còn trẻ, giao tình với y lại quá sâu nặng, thành ra chính hắn là người sát lượt lại một hồi hoàng tộc, đổi Hồng Minh đế và huynh trưởng thành Trung Hoa và Trung Quốc. Bản thân y cũng rất thích Hồng Minh đế, như thế nào đó y lại nhìn ra được một góc tính cách của mình ở bên trong.
Hồng Minh đế vờ lạnh nhạt như không có tình cảm, người gầy như con ma ốm, miêu tả ngoại hình tới 60% là giống y.
Sau khi nhận được file gốc tác phẩm do Ngũ Thập Lưu Tinh phó thác, phần y đọc nhiều nhất nhớ nhất cũng là vị vua này.
Vì nước mà cả Ma Kính Các Hải - vị nhân vật chính tả hộ công quốc kia - cũng không thoát khỏi liên can mà hy sinh.
Y còn nhớ rất rõ, cực kì rõ, sau khi đọc lại "Viên ngoại kí cố nhân", Lão Ngũ đã nhắn cho y mấy câu rất kì lạ.
Giả dụ như
" Tôi mong sau này có thể với người đầu gối vai kề bên bờ giang sơn loạn chiến "
Không phải "tôi" - "anh" như bình thường, lão Ngũ khi ấy mang lại cho y cảm giác lạ lẫm chưa từng thấy, tới khi y muốn nhắn tin hỏi hắn kĩ càng mới phát hiện ra bản thân đã mất liên lạc hoàn toàn với Lão Ngũ.
Tài khoản của hắn bị ban từ lúc nào, cả email và các đường liên lạc khác, cứ như thể hắn đã biến mất vậy.
Y đã giãi bày tâm sự của mình trên trang cá nhân, dù biết là có khi chẳng ai thèm quan tâm hay hỏi han một chút cho lão Ngũ
Nhưng những gì y nhận được từ bọn họ lại khiến y chấn kinh.
" Đại thần à, ngài đã theo dõi ai bao giờ đâu? "
" Tôi theo dõi ngài 24/7 luôn mà, không có hiện tài khoản đang theo dõi nào cả.... "
Trung Hoa thoáng chấn động. Y hơi sợ hãi, mong rằng đó chỉ là một giấc mộng, Lão Ngũ như biến mất khỏi kí ức của tất cả mọi người.
Y an ủi mình bằng cách đi ngủ, ngủ dậy rồi tất cả sẽ trở lại bình thường.
Nhưng, đến chết y cũng chẳng ngờ được, nó không những không bình thường lại, còn bất thường hơn gấp vạn lần!!!!
" Bệ hạ "
"A?"
Trung Hoa choàng tỉnh, trong mắt có lại ánh sáng, hết thảy quan viên lớn nhỏ trên triều đều nhìn y với ánh mắt kì lạ.
Chỉ có huynh trưởng Trung Quốc, Dân Quốc quận vương đang chăm chăm nhìn y, ánh mắt nửa lo lắng nửa ngờ vực.
" Bệ hạ, ngài đã ngẩn người ra được một lúc rồi.... "
Thái giám đứng bên cạnh nhắc nhở y.
A....phải rồi...y còn phải đối mặt với đám sứ giả của Thước Cách Lam phái sang, giờ muốn nhớ ra được tình tiết Hồng Minh đế đã xử trí vụ sứ giả cũng phải ngẩn ra thêm một lúc.
Y như vậy... có mất mặt quá không?
~
Tác giả có lời muốn nói: Bộ này đồng tác giả(được viết bởi hai người) là tôi và Evoren Hydras, hồi chẵn là do Evoren viết, hồi lẻ là tôi viết, cảm thấy khó hiểu hay bị hố chỗ nào thì có thể giải đáp thắc mắc với tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com