Chương 1_Hồi 8|Ma Kính tướng quân, Ma Kính tả hộ quan
Tối muộn mịt mù, Quận vương và Tả hộ quan mang một nữ tử tới Dưỡng Tâm điện, có ngốc mới không biết ý đồ của bệ hạ.
Mới lên ngôi đã định nạp phi tần rồi sao?
Công công uể oải lắc đầu.
Đúng lúc này, Trung Hoa giật mình ôm mũi che lại hắt xì một cái khiến Trung Quốc vừa bước vào đã hơi nhăn mày.
" Nếu đệ không khỏe, có thể đợi ngày mai "
Dù gì có chuyện gì gấp hơn long thể của hoàng đế Hạ Minh quốc bọn họ chứ.
Là người tự dâng cho con ma bệnh là đệ đệ mình lên ngôi, Trung Quốc đối với mấy chuyện quốc sự cũng có trách nhiệm, nếu nhỡ như hiện tại để Trung Hoa ốm tới mức sáng mai không lết được khỏi giường để ý thượng triều, nhất định cái đám quan thần kia sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu gã. Thế nhưng cố tình Trung Hoa tối nay không có sức để quản cái tâm tình lo lắng đó của Trung Quốc.
Chuyện quốc gia đại sự, giải quyết được càng nhanh càng tốt.
" Không cần, có những lời chỉ cần nói muộn một chút sẽ mất đi tác dụng. Hôm nay, trẫm có chuyện quan trọng muốn nói với. "
Không ngăn nổi Trung Hoa, Trung Quốc chỉ đành im lặng lui tới phía sau, để mặc cho hai huynh đệ Ma Kính tiến về phía trước, đối diện với Hồng Minh đế đang im lặng quan sát, trước sau đều không dám lên tiếng.
Trung Hoa lại chỉ mặc mong manh, tóc để xõa, màu Đen tuyền, trải dài như thác, ngoại bào còn không thể đẹp hơn tóc y.
Thước Xí Lĩnh có hơi lay động, muốn ngẩng đầu lên nhìn một chốc lại nhận ra đối phương hình như có chút xa. Cái cảm giác mà Trung Hoa mang cho y vô cùng xa lạ, khác hẳn với cảm giác áp bách như người bề trên với dân đen hèn mọn mà Thước Cách Lam mang đến, Trung Hoa giống như một đóa mẫu đơn nở rộ trong lồng kính, muốn chạm đến mà không được, muốn khao khát lại không cách nào có, giống như cánh bướm đẹp đẽ bay giữa đồng hoa, càng cố gắng với lấy cánh bướm ấy vỗ lại càng xa.
Xí Lĩnh gần như đã rơi vào cơn mê.
Tại sao... tới tận bây giờ y mới gặp được người này?
Tại sao tới tận bây giờ, y mới gặp được ngài?
" Trẫm hỏi ngươi, Thước Xí Lĩnh "
Đúng lúc này, trước khi Xí Lĩnh kịp hoàn hồn, bên tai đã vang lên tiếng của Trung Hoa, một cảm giác tê cứng chạy dọc sống lưng 'thiếu nữ'.
Trung Hoa thoáng dừng lại một chốc, lát sau nô tì hầu cận đều tránh hết đi, đem mọi cửa nẻo đóng lại toàn bộ. Xí Lĩnh mặt không căng, tim không nhanh, chân không hề run rẩy lặng lẽ chờ một bài giáo huấn nhưng nó sẽ không đến.
Ít nhất, Trung Hoa hiện tại không có lí do gì để làm thế. Y chỉ cần biết một điều thôi.
" Ngươi là nam nhân hay nữ nhân? "
Nghe rõ, Xí Lĩnh quỳ sụp xuống, Ma Kính quỳ theo.
Vẫn không run.
Xem ra những năm tháng ở chỗ Tây quốc kia thật sự không có tí nào tốt đẹp, có vẻ như Thước Cách Lam đã đem y biến thành bất khả xâm phạm từ lâu.
" Tội thần.... "
" Là nữ nhân.... "
Nghe rõ, Ma Kính không kìm được siết chặt tay mà Trung Quốc cũng hơi nheo mắt, có chút ngoài ý muốn đợi xem Trung Hoa xử trí như nào khi đã ngồi đường hoàng trên long ỷ, xưng trẫm gọi ngươi với gã.
Trung Hoa rời bàn, từng bước từng bước rời tới chỗ Xí Lĩnh, đôi tay hơi vươn ra trước mặt khiến y có chút ngờ ngợ, theo bản năng cũng đưa bàn tay mình tới, ngay sau liền bị Trung Hoa lập tức nắm chặt, đem toàn bộ dây thần kinh Xí Lĩnh giật nảy lên, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía vị hoàng đế trước mắt.
Giọng y lại một lần nữa vang lên, nghe ra mỗi tiếng đều chậm rãi, dịu dàng nhưng cũng đầy đanh thép, tựa như mỗi một câu chữ đều ẩn hiện trong đó vô số uy áp khiến Xí Lĩnh vô thức rắp tâm nghe, hơn nữa còn nghe vô cùng rõ ràng.
" Xí Lĩnh, ngươi là nữ nhân.... nhưng ngươi cầm được quân. "
Trong nguyên tác, Xí Lĩnh là người cực kì trung thành, không có gì có thể đe dọa "cô ta", trừ khi là mạng sống của Ma Kính Các Hải. Y không phục Thước Cách Lam, y không phục Hoa Kỳ, y chỉ phục Các Hải ca ca, ca ca song sinh của chính mình. Y tự biết bản thân không có tư cách, trái luân thường đạo lý, đặc biệt ghét thân phận nam nhân.
Thước Cách Lam coi thường y, y không phục.
Hoa Kỳ không coi thường y, trọng dụng y nhưng hắn cũng không thành công.
Thế nhưng đến cuối cùng, Hoa Kỳ vẫn là tìm được cách. Hắn coi y là "Thước Xí Lĩnh", là "công chúa Thước Xí Lĩnh" của Thước Cách Lam, không phải chứ không phải "Ma Kính Hạ Hải" - người đệ đệ song sinh của nam chính Ma Kính kia.
Xí Lĩnh trung thành với hắn đến chết.
Đối với tất cả mọi người, Xí Lĩnh là một kẻ điên. Và khi một kẻ điên quá tài giỏi chắc chắn sẽ có người muốn thu phục kẻ điên đó thành thuộc hạ. Đối với trường hợp của Xí Lĩnh, rất đơn giản.
Thước Xí Lĩnh vô cùng tôn sùng Các Hải, cậu ta tôn sùng huynh trưởng của mình từ lúc bản thân vẫn còn mang họ "Ma Kính" nhưng cậu ta không muốn làm em trai Các Hải, vậy nên cậu ta giả gái, cậu ta muốn có thân phận tương xứng hơn?
Vì vậy cậu ta trong nguyên tác đã nương nhờ Hoa Kỳ mà giả m* nó làm "công chúa" luôn, "Công chúa Thước Xí Lĩnh" cũng từ đó mà ra đời.
Nhưng khi người ta biết đến sẽ nghĩ gì? Loạn luân? Sẽ chẳng ai tin tình cảm của Xí Lĩnh là một loại tôn sùng, bảo vệ đơn thuần, họ chỉ biết phỉ báng cậu ta. Hoa Kỳ và Thước Cách Lam đế là người đầu tiên biết được cái này.
Chỉ là Thước Cách Lam không phải kẻ am hiểu tình thân, nếu không đến cuối cùng tại sao ông ta lại dám để đứa con trai duy nhất tiến vào sào huyệt địch?
Thước Cách Lam đế là kẻ vô tình, đối với ông ta, tình cảm chỉ là thứ yếu đuối không đáng nhắc đến, vì vậy dù Xí Lĩnh có tài giỏi tới đâu, ông ta vẫn coi thường. Coi thường cái tình thương yếu đuối mà ông cho là chết dẫm đó.
Còn ở hiện tại, Xí Lĩnh không còn ở bên Hoa Kỳ, Trung Hoa liền dùng chính cách Hoa Kỳ đã làm để thu phục cậu ta.
Y thắng.
" Xí Lĩnh, ta biết ngươi rất tài giỏi, cũng biết tình cảm trong lòng ngươi. Thước Cách Lam coi thường ngươi, lão ta coi khinh tình cảm ngươi ém trong lòng lúc này. Nhưng lão ta không thể phủ nhận dòng máu đang chảy trong ngươi, không thể phủ nhận rằng ngươi từng mang họ Ma Kính..."
Mặc dù chỉ là "đã từng" nhưng cũng chẳng sao.
Bàn tay kia của Trung Hoa lần nữa chuyển động, từng đầu ngón tay mềm mại lướt trên gò má của Xí Lĩnh, xoa nhẹ rồi lại bóp chặt lấy cằm cậu, từng câu từng chữ vang lên, xoáy sâu vào trong tâm khảm người đối diện.
" Xí Lĩnh, trẫm ra lệnh cho ngươi, lấy danh nghĩa Hồng Minh đế ra lệnh cho ngươi, từ hôm nay ngươi sẽ là người của ta, là quân của ta, không cần biết trước kia ngươi mang họ gì, lấy thân phận gì, từ hôm nay họ cho ngươi chọn, tên do ngươi đặt, làm tướng quân dưới trướng ta. Thước Xí Lĩnh, đầu quân cho ta. "
Câu cuối cùng mềm mại nhất, nhưng sát thương lớn nhất.
Nói xong, Trung Hoa chậm rãi rời tay, Xí Lĩnh cũng chậm rãi theo đó mà cúi đầu, cúi thật sâu, sâu tới nỗi không ai nhìn thấy được mặt cậu. Khoảng lặng sau đó trôi qua thật lâu, lâu tới mức y thậm chí còn nghe được cả tiếng thở của bản thân.
Kì thật Trung Hoa cũng không chắc chắn lắm, dẫu sao Hoa Kỳ - nhân vật chính - còn không hành động giống như những gì được kể trong nguyên tác thì làm sao có thể cam đoan 100% nhân vật phụ là Xí Lĩnh sẽ giống đây.
Nhưng y thật sự cần Xí Lĩnh. Tương lai là thứ không thể đoán chắc, dù cho cố gắng đi theo lối mòn của nguyên tác nhiều thế nào đi chăng nữa, y cũng không thể đảm bảo mọi thứ sẽ hoàn hảo giống như cách Hồng Minh đế trong nguyên tác làm, cũng không thể đảm bảo bản thân có thể đủ cơ may để giữ cho bản thân chiến thắng mà không cần tới thông tin của kẻ thù.
Y cần một nội gián, và Xí Lĩnh là một lựa chọn hoàn hảo.
Khoảng không nhanh chóng trôi qua một khắc dài, lần này không đợi để Trung Hoa kịp để ý, Xí Lĩnh đã ngẩng đầu mình lên rồi nhanh chóng dập đầu làm đại lễ.
" Ma Kính Hạ Hải, nguyện ý thuần phục dưới trướng Hồng Minh bệ hạ, dẫu cho rơi xuống núi đao biển lửa, quyết không phản bội "
Xí Lĩnh– à không, hiện tại nên gọi là Hạ Hải tướng quân.
Âm giọng của Hạ Hải lúc bình thường vô cùng tốt, Trung Hoa rất thích, âm giọng hơi khàn nhẹ nhưng cũng vô cùng êm dịu, nghe thuận tai hơn lúc cậu giả gái rất nhiều, hơn nữa loại nhan sắc có thể khiến nam nhân khác hiểu nhầm là con gái thực thụ như vậy cũng rất vừa mắt y.
Trung Quốc bên này sau khi nghe lời thề của Hạ Hải xong, cuối cũng cũng thở phào một hơi. Mặc dù hiện tại khuôn mặt y vẫn không đổi sắc nhưng vừa liếc qua đệ đệ, gã đã biết y đang cười thỏa mãn rồi, gã không quản y nữa, quan trọng chính là Ma Kính Tả hộ quan đang ở đây nè.
" Vậy bệ hạ, nếu như Hạ Hải công tử đây đã tự nhận bản thân mang họ Ma Kính thì chúng ta nên làm gì với Ma Kính Tả hộ quan đây ạ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com