Chương 9
Đêm hôm đó, sau khi Amuro rời đi, em ngồi một mình trong căn phòng trọ yên ắng đến mức nghe rõ cả tiếng máu chảy trong tai. Ánh đèn vàng vỡ vụn thành từng mảnh trên mặt sàn, đổ dài bóng em như một chiếc bóng không còn chủ.
“Thế giới nào cũng không có em.”
Câu nói đó lặp lại trong đầu như một bản nhạc bị vặn lệch, càng nghe càng chát chúa. Em đã từng nghĩ, chỉ cần đủ thông minh, đủ liều lĩnh, đủ nhạy bén… thì sẽ tìm được khe hở để chen vào thế giới của anh. Nhưng không ai có thể bước vào giữa hai lằn ranh đang đâm vào nhau như lưỡi kéo – một bên là bóng tối ngụy trang bằng lý tưởng, bên kia là lý tưởng được nuôi bằng máu và bóng tối.
Em quyết định không bỏ cuộc.
Không phải vì hy vọng. Mà vì bây giờ, em đã biết đủ để hiểu — nếu dừng lại, mọi thứ sẽ bị xóa sạch. Không chỉ anh. Không chỉ bản thân em. Mà còn cả sự thật đang chực nổ tung phía sau từng lời nói, từng bước chân, từng cái nhìn của anh trong suốt những ngày qua.
Sáng hôm sau, em bắt đầu lần theo những đầu mối nhỏ nhất. Những địa chỉ cũ, vài cuộc hẹn tình cờ với người quen trong ngành. Dưới lớp vỏ thư ký kiêm trợ lý biên tập cho một nhà văn trinh thám, em tiếp cận được vài phóng viên từng theo dõi các vụ điều tra liên quan đến tổ chức tội phạm xuyên quốc gia. Tên "Bourbon" lướt qua vài bản ghi chú, nhưng không bao giờ đứng một mình — nó luôn đi kèm với những biệt danh khác: Rum, Gin, Vermouth… và cả những cái tên đã chết.
Một người trong giới truyền thông — một kẻ chuyên môi thông tin từ nguồn nội bộ Bộ Công An — sau vài ly rượu, đã thì thào cho em nghe một cái tên khác.
“Zero,” hắn nói. “Cẩn thận nếu cô chạm vào cái tên đó. Có những người sống sót không phải vì họ may mắn, mà vì họ nguy hiểm đến mức không ai dám đụng.”
Em không nói gì. Chỉ gật đầu và ghi lại tất cả. Lòng bàn tay em ướt mồ hôi.
Tối hôm đó, khi em trở về, cửa phòng trọ đã bị mở sẵn. Không dấu vết đột nhập. Không cảnh báo. Nhưng trên bàn có một chiếc điện thoại. Lạ. Mới. Không sim. Không cài đặt gì ngoại trừ một đoạn ghi âm:
“Đừng đào sâu nữa. Những kẻ dám lật mặt Zero đều đã biến mất. Còn Bourbon, hắn không phải người em nên yêu. Không phải kẻ em nên chết vì.”
Giọng đàn ông. Trầm. Lạnh. Không rõ nguồn. Nhưng cảm giác rõ ràng — đó không phải cảnh báo, mà là bản án.
Đêm thứ ba sau đó, Amuro xuất hiện một lần nữa.
Không gõ cửa. Không báo trước. Anh vào như thể chưa từng rời đi, và đứng tựa vào cửa sổ, nhìn em một lúc lâu.
“Em tìm hiểu bao nhiêu rồi?” anh hỏi.
Em không trả lời. Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh. Không sợ, nhưng cũng không còn hy vọng ngây thơ.
“Em biết anh là Bourbon,” em nói. “Và là Zero. Em biết tổ chức đang muốn giết em. Và Bộ Công An cũng không định cứu.”
“Vậy em sẽ làm gì?”
“Tiếp tục.”
Im lặng kéo dài. Mãi sau, Amuro bước tới, đứng ngay trước mặt em. Anh không chạm vào em. Nhưng mắt anh — như muốn bóp nghẹt từng mạch máu trong cổ em.
“Em nghĩ anh muốn em chết sao?”
“Không. Nhưng em cũng không nghĩ anh có thể giữ em sống.”
Anh cười. Một tiếng cười không vui. Và em biết — anh đã hiểu.
Nếu có chết... ít nhất em cũng muốn biết, cái chết đó có thật sự đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com