Chương 13
Bạch phủ.
Bạch Thần vừa vào sảnh chính thì thấy trên bàn đã bày sẵn các món ăn phong phú, Bạch Hi ngồi bên bàn chờ hắn về.
Bạch Hi thấy hắn liền cười nói "Ca, cuối cùng huynh cũng về rồi, muội đợi huynh ..." nàng còn chưa kịp nói xong đã thấy Đế Tử Nguyên theo sau đi vào, nàng không thể tin nhìn hai người nói "Sao hai người về cùng nhau vậy?"
Nét mặt Bạch Thần lãnh đạm, có hơi không vui, trực tiếp đi đến chỗ cạnh Bạch Hi ngồi xuống, thị nữ Nghiên Kỳ bước tới cởi áo khoác cho hắn, sau đó bưng một chậu nước ấm cho hắn rửa tay, cuối cùng đưa cho hắn một chiếc khăn sạch lau tay.
Còn Đế Tử Nguyên chớp chớp đôi mắt to, cười nói "Vừa rồi ta đến tiệm tơ lụa mua đồ, tình cờ gặp được ca ca của muội, huynh ấy thấy chúng ta có duyên nên mời ta đến phủ cùng ăn cơm." sau đó, nàng đi đến chỗ cạnh Bạch Thần ngồi xuống. Bạch Thần liếc nàng một cái, Đế Tử Nguyên lại giả như không thấy, còn cười cà lơ phất phơ.
"Hả?" Bạch Hi thấy bầu không khí giữa hai người ngày càng kỳ lạ, trong lòng thầm nghĩ, nếu nàng không biết giữa hai người họ từng xảy ra chuyện gì, thì nàng gần như tin lời nhảm nhí của Đế Tử Nguyên rồi.
Bạch Hi hắng giọng, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ "Ca, chúng ta ăn cơm được chưa? Muội đói rồi."
Bạch Thần im lặng nãy giờ mới lên tiếng "Ăn đi."
Bạch Hi ngước mắt ra hiệu, thị nữ bên cạnh nhanh chóng bưng một chậu nước ấm mới và một chiếc khăn mới cho Đế Tử Nguyên rửa tay, cũng nhanh chóng mang lên một bộ bát đũa mới.
Lúc này Đế Tử Nguyên mới chú ý trên bàn có cá nướng, nàng nhìn Bạch Thần cười nói "Huynh cũng thích ăn cá nướng à?"
Bạch Thần vừa ăn vừa nhàn nhạt nói "Ta không thích ăn cá, là Tiểu Hi thích."
Bạch Hi đang im lặng ăn cơm đột nhiên bị vứt nồi, suýt nữa mắc nghẹn, ho khan hai tiếng rồi cười ngượng ngùng.
Đế Tử Nguyên mỉm cười, gắp một miếng cá bỏ vào bát "Nhìn món cá nướng này, ta chợt nhớ tới chuyện xưa."
Trong mắt Bạch Hi hiện lên vẻ tò mò, hỏi "Chuyện gì?"
Đế Tử Nguyên hưng phấn nói tiếp "Trước kia, ta và một tên ngốc bị kẹt trong sơn động mấy ngày. Tên ngốc đó bắt được một con cá, nhưng lúc nướng cá thì lại không rạch bụng cá, tay nghề nấu nướng đúng là có độc."
Bạch Hi tò mò hỏi tiếp "Sau đó thì sao?"
Đế Tử Nguyên cười ha hả "Sau đó, tên ngốc đó còn trách con cá kia, tự tin nói tay nghề của mình không khác gì ngự trù trong cung."
Bạch Hi cười khúc khích, buột miệng nói "Tên ngốc đó là ai thế, ..." nàng còn chưa nói xong, chợt cảm thấy bên cạnh có khí lạnh ập tới. Da đầu Bạch Hi bỗng tê dại, nụ cười trên mặt cứng ngắc, không khỏi nuốt nước bọt, sau đó im lặng vùi đầu ăn cơm.
Tuy trên mặt Bạch Thần không có biểu cảm gì, nhưng cũng đang thầm chê trong lòng, thịt thỏ mà nàng nướng cũng cứng như đá, tay nghề của nàng thì khá ta hơn bao nhiêu.
Bạch Hi vội vàng ăn xong, đứng lên nói "Ca, muội ăn xong rồi, hai người từ từ ăn nhé." nói xong nàng nhanh chân bỏ chạy.
Đế Tử Nguyên nhìn theo bóng lưng Bạch Hi, cười tươi tự lảm nhảm "Tiểu Hi quả là một tiểu cô nương thông minh đáng yêu, hoạt bát tốt bụng, tiếc là ta chỉ có một đệ đệ, nó cũng đã có người mình thích." nàng quay sang nhìn Bạch Thần "Nếu không ta sớm đã mang sính lễ đến Bạch gia cầu thân rồi."
Nàng dừng một chút, mới nói tiếp "Lạc thế huynh nhà ta hình như rất thích Tiểu Hi, hay là ..."
Sắc mặt Bạch Thần hơi thay đổi, động tác đang ăn cũng dừng lại, ngắt lời nàng, nghiêm giọng nói "Đế tiểu thư nói đùa rồi, Bạch gia chúng ta chỉ là một gia đình bình thường, nào dám trèo cao, đeo bám hầu phủ danh tiếng? Hơn nữa, nha đầu dân dã như Tiểu Hi không xứng với Lạc tả tướng quyền cao chức trọng."
Đế Tử Nguyên lại cười nói "Huynh yên tâm, trước nay huynh ấy không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, huynh ấy ..." nàng còn chưa nói xong đã bị Bạch Thần cắt ngang.
"Bạch gia có một gia quy không thể vi phạm, chính là con cháu Bạch gia không thể liên hôn với quan gia, một khi vi phạm sẽ phải chịu gia pháp." Đế Tử Nguyên có thể cảm nhận được cảm xúc của Bạch Thần có hơi không ổn "Ta là huynh trưởng của muội ấy, sẽ không để muội ấy phải chịu nỗi khổ bị gia pháp trừng phạt."
Đế Tử Nguyên nhạy bén nhận ra cảm xúc của hắn thay đổi, thận trọng nói "Huynh đừng kích động quá! Duyên phận trên đời có thể gặp, không thể cầu, có bao nhiêu người thật sự tìm được lương duyên cho mình chứ. Hai người thật lòng yêu nhau, cùng nhau đối mặt nhất định sẽ vượt qua. Tiểu Hi cũng lớn rồi, dù huynh là huynh trưởng của muội ấy, cũng không thể bảo vệ muội ấy cả đời ..."
Nghe vậy, Bạch Thần nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt nhìn Đế Tử Nguyên, khôi phục bộ dạng lãnh đạm ban đầu "Trước kia vì ta không đủ năng lực, không thể bảo vệ người ta muốn bảo vệ, ta đã mất đi một muội muội mà ta luôn thương yêu. Bây giờ ta tuyệt đối không để Tiểu Hi gặp chuyện gì. Sau này đừng nhắc đến nữa." hắn dừng một chút rồi nói tiếp "Trời cũng đã muộn, Bạch phủ không giữ người ngoài, mời cô về cho."
Nói xong, Bạch Thần đứng dậy rời đi, để lại Đế Tử Nguyên ngẩn người ở đó.
Đế Tử Nguyên đến Bạch phủ hai lần, lần nào cũng ra về chẳng vui. Nàng mang theo tâm trạng ủ rũ về cung, vừa về đến điện Hoa Ninh thì nghe Cát Lợi nói Trường Thanh chờ nàng ở thư phòng đã lâu.
Trường Thanh thấy Đế Tử Nguyên, lập tức chắp tay hành lễ "Tiểu thư."
Đế Tử Nguyên đi tới bên bàn ngồi xuống rồi hỏi "Chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?"
"Thưa tiểu thư, tin tức mà thuộc hạ điều tra về Bạch gia không khác gì với lời đồn trong thiên hạ. Trước khi Đại Tĩnh dựng nước, Hạo Phong Bảo đã thành lập, dưới quản lý của nhiều đời con cháu Bạch gia, nay đã trở thành thiên hạ đệ nhất bảo. Sản nghiệp trong tay rất nhiều, bao gồm tiền trang, nhà trọ, trà quán, tửu lâu, vân vân. Nói Bạch gia giàu nhất nước cũng không hề quá." Trường Thanh trả lời.
Đế Tử Nguyên hỏi tiếp "Bạch Thần thì sao?"
Trường Thanh trả lời "Nói đến Bạch Thần, thuộc hạ cảm thấy hơi kỳ lạ." thấy Đế Tử Nguyên cau mày, hắn nói tiếp "Khi điều tra Bạch Thần, thuộc hạ luôn cảm giác có người đang âm thầm giúp chúng ta tra rõ thân phận của hắn. Cho nên, tin tức mà thuộc hạ tra được khác với những gì dân chúng trong thành Hoài An biết."
Đế Tử Nguyên vội hỏi "Khác chỗ nào?"
"Theo lời dân chúng trong thành Hoài An nói, Bạch Thần từ nhỏ sức khỏe yếu ớt, Bạch gia gửi hắn vào chùa nuôi một thời gian, mãi đến ba năm trước mới đón về Bạch gia. Cho nên từ ba năm trước, dân chúng trong thành mới biết Bạch gia còn có một Bạch nhị công tử. Trước đó không có tin tức gì về hắn."
Trường Thanh dừng một chút rồi nói tiếp "Nhưng thuộc hạ lại tra được, người này là tri kỉ của Bạch gia đại công tử Bạch Húc quen biết khi hành tẩu giang hồ. Năm năm trước, hắn đến Tây Bắc tòng quân, từng tham gia trận chiến Vân Cảnh, vô tình rơi xuống vách núi được thần y và Bạch Hi cô nương cứu. Bạch Húc biết tin lập tức cưỡi ngựa tới, nhưng vì thương thế của hắn quá nặng, đành phải ở lại Tây Bắc. Sau đó, Bạch Húc muốn quang minh chính đại đưa hắn về Bạch gia dưỡng thương, nên hai người kết nghĩa huynh đệ, hắn cũng đổi tên thành Bạch Thần. Vì vậy, ba năm trước Bạch gia lại có thêm một Bạch nhị công tử, mà tên của hắn trước khi đến Bạch gia, thuộc hạ không tra được."
Đế Tử Nguyên nghe xong, dường như nhớ tới gì đó liền hỏi "Trong Bạch gia ngoài Bạch Hi, còn có vị tiểu thư nào chẳng may qua đời không?"
Trường Thanh đáp "Không có, Bạch Hi là đích tiểu thư duy nhất của Bạch gia."
Đế Tử Nguyên hít sâu một hơi, cho Trường Thanh lui ra ngoài. Nàng vẫn ngồi đó chìm đắm trong suy nghĩ.
Năm năm trước, nàng lệnh cho Trường Thanh tìm kiếm tung tích của hai thầy trò thần y nhưng vẫn luôn không có tin tức gì. Nàng vốn tưởng thần y dẫn đồ đệ vân du bốn phương, hành tung bất định nên mới hơi khó tìm. Nhưng bây giờ nàng lại tra được tin tức của họ trong năm năm qua, xem ra năm năm trước vì cứu Bạch Thần, đã có người cố tình che giấu tung tích của hai người họ.
Che giấu suốt năm năm, bây giờ dễ dàng lộ ra như vậy, người âm thầm giúp đỡ nhất định là người của Bạch gia, nói chính xác thì là bảo chủ đương nhiệm Bạch Húc đang nắm giữ quyền lực của Bạch gia. Với quyền lực hiện tại của Bạch Húc, nếu muốn đưa bằng hữu về nhà dưỡng thương nào cần phải kết nghĩa, còn để người ta đổi thành họ Bạch của mình. Điều này khiến nàng cảm thấy hắn muốn Trường Thanh nhanh chóng tra được thân phận của Bạch Thần, đồng thời muốn che giấu bí mật vì sao Bạch gia lại cứu Bạch Thần.
Nhưng những thông tin nửa thật nửa giả đó đối với Đế Tử Nguyên mà nói đã đủ rồi.
Sau trận chiến Vân Cảnh, nàng mang theo vài người tìm kiếm dưới chân núi Vân Cảnh mấy ngày, quả nhiên phát hiện thi thể của rất nhiều binh lính, nàng sai người đưa số thi thể này về, đồng thời dựa theo danh sách tra thông tin của số binh lính này rồi đưa về quê hương an táng.
Chỉ có một người, nàng không tìm thấy.
Sau đó nàng lâm vào hôn mê, khi tỉnh lại phát hiện bản thân đã ở kinh thành, có người nói với nàng, ám vệ trong cung cũng hộ tống di thể của Hàn Diệp về Đông cung. Khi đó, nàng chưa thoát ra được cảm xúc bi thương tuyệt vọng nên không phát hiện điểm kỳ lạ. Ngày Hàn Diệp nhảy xuống vực, nàng đã lập tức dẫn người đi tìm mấy ngày, nhưng không hề tìm thấy, thế tại sao cách mấy ngày sau ám vệ trong cung lại tìm thấy được chứ.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, kết hợp với những chi tiết nàng phát hiện được trên người Bạch Thần và cảm giác quen thuộc mỗi khi ở cạnh hắn, câu trả lời dường như đã bày trước mặt nàng.
Đế Tử Nguyên còn nhớ lời Bạch Thần vừa nói khi nãy, hắn từng mất một muội muội.
Bạch Thần không nói dối, tin tức của Trường Thanh không sai, Bạch Thần không mất muội muội, nhưng ... Hàn Diệp có, năm năm trước, công chúa An Ninh tử trận sa trường, dùng thân mình hi sinh cho quốc gia.
Ngay cả Đế Tử Nguyên cũng không thể đối mặt với cái chết của An Ninh, huống hồ là huynh trưởng của muội ấy. Nàng chợt hiểu tại sao hắn lại kích động như vậy khi nàng nhắc đến Bạch Hi.
Hóa ra ông trời thật sự đã thương xót, lần nữa đưa hắn về bên cạnh nàng. Vành mắt Đế Tử Nguyên không biết đã đỏ lên từ lúc nào, nàng cởi thanh nhuyễn kiếm giấu trên thắt lưng, đây là bội kiếm Thanh Lư của Hàn Diệp bị bỏ lại trên đỉnh núi Vân Cảnh năm đó. Ngón tay Đế Tử Nguyên vuốt ve thân kiếm, tình cảm mãnh liệt dâng tràn trong lòng.
Hàn Diệp, chàng bảo vệ ta nửa đời, bây giờ hãy để ta bảo vệ chàng, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com