Chương 24
Bạch Thần bước vào thư phòng, liền nhìn thấy Đế Tẫn Ngôn ngẩn người ngồi ở bên bàn, vẻ mặt ngưng trọng, dường như đang chìm sâu vào suy nghĩ. Ánh nến trong thư phòng nhẹ nhàng chiếu lên trên mặt Đế Tẫn Ngôn, phản chiếu một tầng cảm xúc phức tạp.
Bạch Thần khẽ thở dài, cất tiếng kéo hồn phách của Đế Tẫn Ngôn trở về "Người Đế gia đều thích đêm khuya đến thăm vậy sao, nhưng vẫn may là thế tử đường hoàng đi cửa chính."
Đế Tẫn Ngôn định thần lại, nhìn Bạch Thần tươi cười đi vào, nhưng lại không có tâm trạng đáp lại lời nói đùa của Bạch Thần, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn hắn, như muốn nhìn thấu thứ gì đó.
Bạch Thần đã quen với ánh mắt này, lần trước khi Đế Tử Nguyên phát hiện ra thân phận của hắn, cũng nhìn hắn như vậy.
Bạch Thần không vội vạch trần, hắn muốn xem thử tên nhóc này muốn nói gì. Bạch Thần đi đến giá sách, tùy ý lấy ra một cuốn sách, lật vài trang rồi đặt trở lại. Thư phòng im lặng một lúc, chỉ còn lại tiếng tách tách của ngọn nến.
Thấy Đế Tẫn Ngôn im lặng mãi, Bạch Thần lên tiếng trước "Đế thế tử đêm khuya đến đây là vì chuyện gì?"
Giọng Đế Tẫn Ngôn dường như đang đè nén cảm xúc của mình, nói "Đệ có hơi khát nước, đệ có thể uống một tách trà được không?"
Bạch Thần liếc nhìn tách trà do thị nữ dâng lên cho hắn vẫn còn đầy, hắn mỉm cười gật đầu, sau đó đi tới bưng khay trà lên, rồi ngồi xuống đối diện Đế Tẫn Ngôn.
Bạch Thần thuần thục bày dụng cụ ra pha trà, động tác rất tỉ mỉ tao nhã, từng bước đều bộc lộ những kỹ năng quen thuộc của hắn.
Đế Tẫn Ngôn chăm chú nhìn, khóe mắt ngày càng đỏ, kể cả thói quen pha trà thích dùng kiểu cách "Phượng Hoàng gật đầu" khi rót nước, nhịp điệu lá trà lăn trong nước vừa phải, hương trà cũng lúc này được giải phóng hoàn toàn.
Động tác trên tay Bạch Thần không hề dừng lại, trà lặng lẽ lăn trong tách, hương trà dần lan tỏa, tràn ngập cả thư phòng. Mùi thơm này là mùi mà Đế Tẫn Ngôn rất quen thuộc.
Khi Bạch Thần pha trà xong, đẩy tách trà nóng đến trước mặt Đế Tẫn Ngôn, mùi trà quen thuộc làm tâm tình Đế Tẫn Ngôn càng trở nên phức tạp hơn. Hai tay hắn hơi run cầm tách trà nóng lên nhấp một ngụm. Nước trà vào miệng ngọt thanh kèm theo chút mát lạnh, đây là mùi vị hắn rất quen thuộc.
Lúc này, Đế Tẫn Ngôn dường như không kiềm được nữa, nhìn tách trà nghẹn ngào nói "Tỷ tỷ vốn không biết pha trà, trà của tỷ tỷ pha luôn rất đắng, dù tỷ tỷ biết cách pha trà của điện hạ, cũng không thể dạy người khác pha ra vị trà giống như vậy. Cho dù đệ được chính điện hạ dạy, nhưng đệ vẫn không thể pha ra được vị trà giống như của điện hạ."
Hắn càng nói, giọng càng nghẹn ngào, nước mắt bắt đầu rơi "Cho nên chỉ có một khả năng, người chính là Thái tử điện hạ."
Nói đến đây, Đế Tẫn Ngôn mới ngẩng đầu nhìn thẳng Bạch Thần, trên mặt đầy nước mắt nước mũi "Đệ thật ngu ngốc, không phát hiện ra tỷ tỷ của mình khác thường, cũng không nhận ra ám chỉ của điện hạ, còn nói nhiều lời quá đáng với điện hạ ......"
Đế Tẫn Ngôn vừa nói vừa khóc nức nở, giọng đứt quãng, trông rất đáng thương.
Bạch Thần lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhìn đứa trẻ mình nuôi lớn khóc thảm thiết, Bạch Thần không đành lòng trêu chọc nữa, bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt Đế Tẫn Ngôn.
Bạch Thần đưa tay xoa đầu Đế Tẫn Ngôn, nhẹ giọng nói "Được rồi, đừng khóc nữa, đã lớn vậy rồi còn khóc lóc thảm thiết như vậy, để người khác nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa?"
Đế Tẫn Ngôn ôm chầm lấy eo Bạch Thần, úp mặt vào người Bạch Thần càng khóc dữ dội hơn.
Bạch Thần muốn gỡ tay Đế Tẫn Ngôn ra nhưng không được, hắn không khỏi thầm cảm thán, hai chị em nhà này cầm tinh bạch tuộc hay sao vậy nhỉ, mỗi lần ôm là ôm cứng ngắc, không tài nào gỡ ra được.
Bạch Thần bất đắc dĩ, đành để mặc cho tên nhóc này khóc cho đã, bàn tay vỗ nhẹ lưng hắn.
Qua hồi lâu, Đế Tẫn Ngôn mới dần dần nín khóc, tay vẫn ôm chặt Bạch Thần, giọng vẫn còn nghẹn ngào nức nở "Đệ thật sự rất nhớ điện hạ, thật sự rất nhớ người, tại sao người về rồi lại không đến tìm đệ chứ, người không cần Ôn Sóc nữa sao."
Bạch Thần trong lòng thầm nghĩ, nếu hắn nói vốn hắn không muốn về kinh, cũng không muốn gặp ai thì tên nhóc này chắc chắn sẽ lại khóc thêm một trận, ài, tốt nhất là không nên nói.
Đế Tẫn Ngôn buông Bạch Thần ra, lấy ống tay áo lau nước mắt, hít hít mũi kiềm nén lại nước mắt, ngẩng đầu nhìn Bạch Thần, chớp chớp đôi mắt ngấn nước, nấc nghẹn nói "Điện hạ, người đừng đeo mặt nạ nữa được không, mặt nạ này xấu lắm."
Bạch Thần cười khẩy nhìn Đế Tẫn Ngôn, tát vào đầu hắn một cái "Xấu chỗ nào, mặt nạ này ta phải chọn lâu lắm mới chọn được đấy."
Đế Tẫn Ngôn chề môi, phản bác nói "Nhưng đúng là nó xấu hơn mặt thật của điện hạ mà."
Dù sao Đế Tẫn Ngôn cũng đã biết rồi, hơn nữa hắn cũng đã hứa với Tử Nguyên sau này ở Bạch phủ sẽ không đeo mặt nạ, Bạch Thần bèn tháo mặt nạ xuống để sang một bên.
Lúc Đế Tẫn Ngôn nhìn thấy lại gương mặt của điện hạ nhà mình, nước mắt lại bất chợt muốn rơi xuống, Hàn Diệp thấy thế liền nói "Đệ còn dám khóc nữa thì ta sẽ đeo lại đấy."
Đế Tẫn Ngôn lập tức hít một hơi thật sâu kiềm lại nước mắt, không cho nước mắt rơi xuống.
Đế Tẫn Ngôn đứng dậy, nhìn Hàn Diệp từ trên xuống dưới, sau đó đi vòng quanh mấy vòng, sau đó nắm hai tay Hàn Diệp giơ lên cao, như muốn kiểm tra toàn diện.
"Điện hạ, năm đó đệ nghe Long lão nói người bị thương rất nặng, bây giờ có còn để lại di chứng gì không, mấy hôm trước người nói chân khí của người hỗn loạn, có ảnh hưởng gì không." Đế Tẫn Ngôn vừa nói, vừa đưa tay ra bắt mạch cho Hàn Diệp, thấy mạch tượng ổn định thì mới yên tâm hơn.
"Người còn khó chịu chỗ nào không, có thì nhất định phải nói, không được giấu bệnh." Đế Tẫn Ngôn vừa nói vừa đánh giá Hàn Diệp "Sao người ốm quá vậy, ốm thế này làm sao có sức chứ, ngày mai đệ sẽ nấu nhiều món ngon cho điện hạ, phải ......"
Hàn Diệp nãy giờ đứng im để mặc Đế Tẫn Ngôn lảm nhảm, trong lòng không khỏi cảm thán, sao tên nhóc này lắm lời thế chứ.
Nhưng lúc này hắn thật sự không chịu nổi nữa, bèn lên tiêng cắt ngang "Được rồi, ta không sao, đệ đừng có đi quanh người ta nữa, chóng mặt lắm."
Hàn Diệp thấy Đế Tẫn Ngôn đứng lại trước mặt mình, rồi mới nghiêm túc nói tiếp "Tẫn Ngôn, bây giờ đệ nên chú tâm vào chuyện triều chính, không phải vào chuyện bếp núc, chuyện ăn uống của ta đã có đầu bếp và thị nữ trong phủ lo rồi."
Đế Tẫn Ngôn nghe vậy, vẻ mặt tiu nghỉu lộ rõ, cúi đầu buồn bã đáng thương nói "Dù hiện giờ đệ đã lấy lại tên Tẫn Ngôn, nhưng đệ vẫn là Ôn Sóc mà điện hạ nuôi lớn, nhớ trước kia đệ luôn nấu cho điện hạ ăn, điện hạ bây giờ không cần Ôn Sóc nữa rồi."
Hàn Diệp lại thấy Đế Tẫn Ngôn như muốn khóc nữa, bộ dạng đáng thương như chú chó con không ai cần, không khỏi thầm than trong lòng, nếu cứ thế này, tối nay hắn sẽ phải dỗ tên nhóc này cả đêm mất.
Hàn Diệp thở dài bất lực, ánh mắt nhìn Đế Tẫn Ngôn không khỏi có chút dịu dàng nuông chiều "Ngày nghỉ thì được."
Đế Tẫn Ngôn nghe vậy, nét mặt chợt vui vẻ phấn khích hẳn lên "Dạ được điện hạ, đệ học được nhiều món ngon lắm, sau này sẽ nấu cho điện hạ ăn."
Hàn Diệp mỉm cười lắc đầu "Năm năm rồi, sao vẫn không lớn được chút nào."
Đế Tẫn Ngôn cười vui vẻ, lại ôm chầm lấy Hàn Diệp "Có điện hạ ở đây, Ôn Sóc không muốn lớn chút nào."
Hàn Diệp bật cười thành tiếng, vỗ nhẹ lưng hắn "Sau này ngoài những lúc ở Bạch phủ thì đừng gọi ta là điện hạ, ta vẫn chưa muốn để ai biết."
Đế Tẫn Ngôn buông Hàn Diệp ra, nghe lời đáp "Vâng, đệ biết rồi."
Hàn Diệp xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói "Không còn sớm nữa, mau về đi."
Đế Tẫn Ngôn không muốn đi, nhưng nhìn ánh mắt mang ý cảnh cáo nếu bây giờ không đi thì sau này đừng hòng bước vào cổng Bạch phủ của Hàn Diệp thì không muốn đi cũng phải đi.
Đế Tẫn Ngôn bày ra bộ dạng ấm ức đáng thương quay người đi, vừa đi vừa lẩm bẩm nói "Chẳng trách tỷ tỷ đập nát tường Bạch phủ, bây giờ đệ cũng muốn đập."
Tuy Đế Tẫn Ngôn nói nhỏ nhưng với thính lực hiện giờ của Hàn Diệp lại nghe rất rõ ràng.
Hàn Diệp tuy buồn cười nhưng vẫn nghiêm giọng hỏi lại "Đệ muốn làm gì?"
Đế Tẫn Ngôn giật mình, vội vàng phủ nhận "Hì hì không có gì, đệ về đây."
Nói xong, Đế Tẫn Ngôn chạy vội ra khỏi Bạch phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com