Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Số Phận

Thành phố A, nơi của những phồn vinh, tinh hoa tụ về. Ánh nắng giữa cái tháng hạ gắt gao chiếu xuyên qua từng tán lá cây. Cảnh quan dường như đang hoà quyện vào nhau, đem đến cho người ta sự ấm áp vô bờ bến.

Thân hình nhỏ nhắn ẩn hiện giữa vô vàn màu sắc của hoa tạo nên, đáng chú ý hơn là một ngôi nhà không lớn cũng không nhỏ bao bọc nó. Đây là một tiệm hoa, nhưng nhìn cũng tựa như một cái nhà kính nhỏ chứa đầy thiên nhiên.

Cô gái nhỏ với mái tóc dài xoăn thướt tha, trên người là chiếc váy trắng tinh họa tiết những bông hoa hồng đỏ rực. Đôi giày đỏ cũng không thể lấn áp được thân hình quyến rũ của cô. Những bông hoa rực rỡ sắc màu cũng không che đi các đường nét sắc sảo trên khuôn mặt nhỏ bé của Việt Bân.

Không biết từ lúc nào, có cô gái nhỏ nhắn phía sau Việt Bân, bước chân đằng sau từ từ tiến đến gần Việt Bân. Một cái ôm thật mạnh mẽ nhưng cũng cưng chiều làm cô giật mình.

"Việt Bân!"
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên đầy vui vẻ, Việt Bân không nhìn cũng có thể đoán được người phía sau mình là ai.

Việt Bân vội đem bó hoa chưa hoàn thành trên tay nhẹ nhàng đặt xuống chiếc bàn bên cạnh. Cô từ tốn kéo tay đang đặt trên bụng của mình kia từ từ kéo ra. Đôi môi đỏ mọng hé mở đầy dịu dàng.
"Yết Bào, cậu định hù chết tớ à?"

Yết Bào hồn nhiên tươi cười nhìn Việt Bân, cô có thân nhìn rất nhỏ nhắn, tựa như một đứa con nít còn hôi mùi sữa. Cô tiến tới chiếc ghế bên cạnh bàn mà ngồi xuống. Tay không yên phận mà cầm bó hoa trên bàn lên ngắm. Khuôn mặt không khỏi nhăn nhó mà trách Việt Bân.

"Tớ đang chán đây này, chỉ có cậu là mãi cặm cụi với hoa"

Vẻ mặt của Yết Bào làm Việt Bân bất đắc dĩ thở dài, cô nở nụ cười tươi mà biện minh cho mình "Yết Bào, cậu cũng biết là tớ không thể bỏ tiệm hoa mà đi chứ!"

Yết Bào đưa tay lên bịt tai lại, cô không muốn nghe những lời hiện minh đấy, khuôn mặt thất vọng nhìn Việt Bân "Aiya, tớ biết, nhưng cậu cũng không thể cứ trông tiệm hoa suốt?——"

Vừa nói cô liền đứng thẳng dậy, đôi môi hồng ghé sát tai Việt Bân mà thì thào "——Cũng phải dành cho việc yêu đương chứ?"

Lời nói vừa ngắt, tai Việt Bân đỏ bừng lên. Cô đưa mắt liếc người con gái bên cạnh. Nếu suy nghĩ kĩ lại, đúng thật là cô toàn chôn chân mình ở tiệm hoa, chả có thời gian để để giải toả chứ nói gì đến việc yêu đương? Cũng bởi năm nay cô vừa tròn hai mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ con, nên làm gì quan tâm đến chuyện yêu đương mà Yết Bào nhắc đến?

"Cậu tha tớ được không? Tớ còn trẻ như vậy, chả muốn đâm đầu vào ba cái chuyện đau lòng mà tình yêu gây ra cả!"

"Cái gì là đau lòng?" Yết Bào đưa tay nắm lấy vai cô, như đang vỗ về cô.
"Chỉ cần cậu yêu đúng người, thì ngọt ngào lấn áp cả đau lòng đấy!"

"Aiya, Yết Bào, cậu thôi đi! Tớ chả quan tâm cái tình yêu gì cả..."

Việt Bân đưa tay đẩy Yết Bào ngồi xuống ghế, cánh tay đầy âu yếm vuốt tóc Yết Bào, giọng nói trong trẻo cất lên đầy mật ngọt "ngoan, tớ còn phải làm xong công việc đã"

Nói xong cô cầm lấy bó hoa đang còn giang dở, tiếp tục chăm chú mà hoàn thành nó. Cô gái nhỏ mất kiên nhẫn mà đứng dậy hét lên, khuôn mặt nhăn nhó ngước nhìn Việt Bân "haizzz, tức chết tớ mà, cậu đi mà sống với bông đi, tớ còn có việc phải đi trước!"

Nói xong Yết Bào tức giận mà đẩy cửa ra, bóng dáng nhỏ chợt biến mất dần. Việt Bân bị bộ dạng của cô mà cười, cô bó tay mà lắc đầu.

Hoàng hôn, là lúc công việc của cô gái nhỏ hoàn thành. Đây cũng là giờ mà cô phải đi giao hoa cho người đã đặt chúng. Tiệm hoa của cô cũng rất nổi tiếng trong thành phố, mẹ cô mất lúc cô mười tám tuổi, lúc đó cô đã đến tuổi trưởng thành nên phải tự bương trải, cô đành phải thay mẹ mà chăm lo số hoa trong tiệm.

————
Số hoa gần như đã giao xong, thân hình nhỏ nhắn tản bộ trong đêm tối. Cuộc sống về đêm luôn tràn ngập nhiều sự thú vị. Con ngươi màu đen nháy ngước nhìn bầu trời đêm. Trăng đêm nay rất đẹp, nó đem đến cho người ta sự lãnh mạng vốn có. Những ngôi sao lấp lánh không ngừng, mơ hồ lọt vào con ngươi xinh đẹp kia. Việt Bân không khỏi trầm tư, cô nhớ đến lời Yết Bào đã nói.

Tình yêu ư?

Hầu như cô không hề để ý đến nó, nó không nằm trong dự định của Việt Bân. Làm ở tiệm hoa, cô cũng đã chứng kiến rất nhiều cặp tình nhân đến mua hoa, đều rất là ngọt ngào, nhưng cũng có vài chuyện vừa đau buồn.

Cũng như chàng trai hôm trước đến mua hoa, nhưng hắn cứ chần chừ mà ngắm nhìn. Một lúc lâu hắn lại chọn bông hoa "Lưu Ly". Theo sự hiểu biết của cô, hoa này mang một ý nghĩa tình yêu vô cùng đau buồn. Nó cũng có một cái tên được người ta tương truyền"Xin đừng quên tôi".

Việt Bân cũng hơi khó hiểu, nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mắt có hơi tiều tụy, cũng vì cô là người thích lo chuyện bao đồng. Nên cô gắng giọng mà hỏi hắn, đã có chuyện gì xảy ra với hắn sao?. Nhưng hắn không trả lời ngay, chỉ lẳng lặng nhìn bó hoa Lưu Ly trên tay. Dòng nước mắt ấm áp không tự chủ mà rơi xuống. Hắn nói, người mà hắn yêu nhất rất thích hoa này.

Nhưng hắn không nói thêm, Việt Bân khó hiểu càng tăng thêm, cô mơ hồ hỏi hắn. Hoa này là dành cho người hắn yêu? Thì sao hắn lại khóc? Đáng lẽ là phải vui mừng mới đúng chứ? Nhưng lời hắn nói ra lại làm cho con người ta đau lòng hơn. Thì ra, hai người họ yêu nhau rất sâu đậm, nhưng vì gia đình cấm cản, cô ấy không chịu được áp lực mà tự tử. Trước khi mất, cô còn để lại lời nhắn đến người đàn ông này. Cô ấy có hai nguyện vọng muốn hắn thực hiện, một là chăm sóc giùm gia đình cô, hai là mong hắn hãy sống cho thật tốt.

Người con gái này cũng thật ích kỷ, sự giải thoát là điều tốt cho cô, nhưng cô lại không nghĩ đến cảm nhận của người khác?

Mỗi lúc nghĩ đến tình yêu, Việt Bân lại cảm thấy nó như một thứ xa xỉ mà cô không nên chạm tới. Thậm chí cô còn nghĩ, cả đời mình chẳng thể đụng tới nó.

Nhưng nào vận mệnh đã theo ý cô?

"Soạt" Ở một góc hẻm nhỏ phát ra tiếng động, tinh thần đang mơ hồ cũng bị tiếng động làm cho giật mình, theo phản ứng cô nhìn sang trái nơi tiếng ồn phát ra.

Bóng dáng cao lớn vỏn vẹn trong một góc nhỏ, sự tò một đột nhiên bừng phát, cô tiến lại gần thân hình to lớn đó.

Một vũng máu gần như bao phủ toàn bộ cơ thể hắn. Áo sơ-mi trắng hầu như bị ướt đẫm, Việt Bân hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt.

Mùi máu tươi làm đôi mày của Việt Bân nhăn lại, cô liền tiến lại gần hắn, tay phải ko tự chủ lay mạnh cánh tay săn chắc của hắn. Lúc này Việt Bân đang sợ hãi nhưng cô cố gắng kiềm nén lại. "Này, anh có sao không?"
"Này?"

Giọng nói nhỏ nhắn của Việt Bân vẫn không hề hấn gì với hắn. Cô liền lay mạnh hai bờ vai rắn chắc của hắn rất mạnh, môi không ngừng hé mở "Anh ơi? Anh có sa...."

Lời còn chưa dứt, bàn tay cơ bắp đột ngột nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, lực mạnh kéo cô ngã nhào vào lòng ngực hắn, Việt Bân vừa định thét lên thì ngón tay hắn đã đặt trên môi cô, ý ra lệnh cho cô phải im lặng. Trong tình huống này Việt Bân đành phải nghe lời hắn, cô sợ nếu mình phản đối, có khi lại chết lúc nào không hay.

Con ngươi xanh thẫm liếc nhìn mọi chỗ, đến khi có đám người chạy tới, hắn liền kéo cô sát lại gần, giọng nói lạnh lùng trầm thấp ra lệnh cho cô." Giúp tôi"

Chưa kịp phản ứng đã bị cánh môi của hắn tuỳ tiện phủ lên đôi môi hồng đào của cô, ánh mắt Việt Bân hốt hoảng nhìn hắn, hầu như con ngươi đen nháy mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Việt Bân chưa kịp phản ứng lại.

Đến khi hắn nghe giọng nói của đám người kia xa dần, thì hắn mới buông cô ra. Sức ép của hắn làm Việt Bân khó thở, cô liền hít lấy toàn bộ không khí vào cơ thể. Con ngươi đen nháy bỗng lộ ra sắt bén liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

" Anh!"

Hắn nhìn cô, bị bộ dạng của cô làm cho cười. Sau đó thân hình to lớn đột nhiên ngã nhào vào Việt Bân, cô giật mình ra sức đỡ hắn. Người đàn ông này, rốt cuộc là sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #banbanchann