Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[24] Ở nhà phải khác

Đúng như mẹ đã bảo, Ngò ở nhà còn hư hơn.

Khoảng chiều mát, Huỳnh dắt anh Huân đi ăn cơm ở ngoài quán quen. Vì còn trong độ ăn chơi nên Huân chiều ý em, tình nguyện ăn hết cà chua mà đứa bé đẩy qua. Cũng tình nguyện kêu thêm trứng rán cho em.

Đến tối trời bắt đầu mưa, lời hứa đi ăn nhà hàng phút chốc tan vỡ. Huỳnh bực bội bỏ lên phòng, dẫu mẹ em đã cố gắng năn nỉ.

- Ngò ở đây đến chiều mai cơ mà, mai mình đi ăn được không con?

- Tại mẹ hông đi xe ô tô được nên hông đi được. Tại mẹ hết!

- Ngò!

Huân không nhịn nổi nữa, quát em. Đứa nhỏ đang nổi đoá, càng giậm chân càng tức muốn xì khói.

- Ngò ghét luôn anh Huân. Anh Huân bênh mẹ, cứ bênh mẹ suốt thôi!

Dám lớn tiếng như vậy một phần vì em đang ở nhà của mình. Nếu đặt vào ở nhà anh Huân thì em còn lo bị đuổi ra ngoài, ở đây không phải lo.

Trong khi Huỳnh cố chấp không ra ăn cơm, khoá cửa phòng. Mẹ đem đồ ăn đến tận cửa cũng không ra mở. Mẹ của em phải buồn rất nhiều. Chỉ vì say xe, khó chịu với mùi xe dẫu có thơm tho đến đâu, cả nhà không thể ra ngoài. Điều đó khiến mẹ áy náy lắm.

- Ngò ơi ra ăn cơm đi con - Mẹ cố gắng gõ cửa một lần nữa - Đi mà.

- Ghét mẹ!

- Có mở cửa ra không thì bảo?

Huân gằn giọng, thằng bé lăn ra mở cửa ngay. Gương mặt tức giận, ánh mắt sắt lạnh và sẵn sàng cho em một trận dạy dỗ ra trò. Huân dùng sự nghiêm nghị đó ép buộc em dè chừng.

- Đi xuống bếp ăn cơm.

Dù không bằng lòng nhưng thằng bé vẫn cun cút chạy đi, không dám chậm trễ. Xuống bếp để ăn cùng với bố mẹ bữa cơm dang dở. Vừa cầm bát lên, trước mặt em toàn rau là rau.

- Mẹ ơi Ngò hong ăn rau.

Mẹ đưa bát cho em gắp rau qua, nhưng chưa kịp chuyển nhượng hết đám rau xanh lè, Huân đã hắng giọng. Huỳnh đau khổ không dám gắp rau nữa, cố gắn nhai hết rau. Nhưng mà luộc rồi thì vẫn siêu khó ăn.

Anh Huân để ý em cứ ngậm rau mà không nuốt, nhíu mày.

- Không thích thì về luôn.

- Ư anh Huân...

Huỳnh nuốt hết rau, ôm lấy cánh tay của anh. Nhưng anh gỡ bỏ tay em ra. Thành thật mà nói, anh ghét nhất thái độ vừa rồi của em. Đã là lần thứ mấy Huân luận với em về sự cố chấp nhất thời, cũng đánh mấy trận rồi. Uốn nắn quá cực mà tan vỡ ngay phút chốc.

Trông anh bực mình ra mặt, em nhỏ ngồi cạnh nuốt không trôi cơm. Giữ chặt bát trong tay, cứ nhai hoài mà không dám nuốt. Nhỡ ăn nhanh quá, ăn xong Ngo Ngò no đòn.

Nửa tiếng sau, bố mẹ ăn xong đi lên phòng nghỉ ngơi cả mà Huỳnh vẫn ở đây nhai rau. Huân đi ra ngoài uống trà với bố của em thêm mươi phút, xong hết chuyện, đi vào lại bếp vẫn thấy em với cái bát chả vơi đi bao nhiêu.

Huân hít sâu, thở đều, cố trấn mình đừng vì cơn tức giận cho đánh Ngò ngay lúc Ngò đang ăn. Anh đi qua bàn, cầm bát của Huỳnh lên.

- Nuốt mau lên.

Anh Huân đã đổi giọng. Không nào yêu chiều Huỳnh như khi bón cháo nữa.

- Đứa nhỏ như em, mới từng này tuổi đã biết vênh váo rồi.

Xúc cơm đưa vào miệng bạn, đứa nhỏ không dám lề mề, nhai nuốt mau lẹ. Vừa nhai rau đắng còn phải nghe anh trách mắng.

- Vênh váo với ai thì vênh váo, lại láo với bố mẹ. Có lớn mà không có khôn. Mình có ăn có học mà hỗn đến như thế. Ở trường, cô giáo có dạy giáo dục công dân không?

- Dạ có ạ...

Đứa nhỏ đáng thương phồng hai má nhai cơm. Huân toét sạch bát cho em, vẫn còn cáu lắm.

- Ăn xong đi lên xin lỗi cả bố lẫn mẹ. Tôi nhờ bác tường thuật lại, em nói mà không đúng ý thì kí sẵn đôi ba tờ bảo hiểm cái mông đi.

Mấy thìa cơm cứ vậy vơi đi nhiều, cuối cùng cũng sạch bát. Nhưng Huỳnh không dám đứng lên. Anh Huân cứ doạ, cứ nạt em, bạn Huỳnh mếu máo không dám động đậy. Đến lúc anh quay lưng lại, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn thì em mới chịu lao vút ra ngoài.

Ở phòng bố mẹ, thủ tục xong xuôi thì Ngò lao luôn vào vòng tay mẹ. Khóc nức nở như cơn nước vỡ bờ.

- Mẹ cứu Ngò, bố cứu Ngò... hức, hông là... hức anh Huân đánh Ngò... hu hu anh Huân đang giận dữ lắm...

- Cũng tại con cả thôi.

Bố lắc đầu bất lực, mẹ nghe vậy vỗ vai bố chan chát. Xong quay sang dỗ dành Huỳnh vẫn đang tức tưởi. Bố mẹ có thương Huỳnh nhưng mà hiền quá nên Huỳnh xem nhẹ. Trường hợp này mẹ cũng ủng hộ giao Huỳnh về với tay của anh Huân.

Huân biết Ngo Ngò sẽ nằm nũng với bố mẹ nó cả tiếng đồng hồ, nên không vội mà thong dong làm việc. Đến khi anh cảm thấy đã đủ rồi thì đứng lên đi tìm Huỳnh.

Bạn nhỏ vừa bước ra khỏi phòng đã thấy bóng dáng anh chủ trọ hung dữ trên cầu thang. Em sợ hãi muốn chạy trốn nhưng anh chủ trọ đã kịp tóm được rồi.

- Hu hu anh tha cho Ngò, hức, Ngò sai rồi...

Bị anh vác trên vai cũng hoảng lắm, em nhỏ muốn anh tha nên cầu xin thẩn thiết. Tiếc là anh Huân đã hạ quyết tâm.

- Lên giường nằm sấp xuống.

Anh chiều Ngò quá, Ngò sắp nhảy hết ra ngoài khuôn khổ rồi. Cái giọng sắt lạnh ấy lại vang lên, đứa nhỏ bật khóc ngay. Thấy cậu bé đứng ôm mặt khóc mãi, Huân dần mất kiên nhẫn.

- Nằm sấp xuống giường, Huỳnh.

Em quệt hết nước mắt, mau lẹ chạy ra trèo lên giường. Cảm giác lưng lành lạnh, lại còn không biết anh đánh khi nào. Cảm giác nằm chờ roi đánh sợ lắm. Nghĩ tới là em sụt sịt nước mắt ngay.

- Anh Huân, hức anh Huân ơi...

Giọng em bé run lên. Thấy vậy anh đành dịu xuống một ít cho em khoảng không đỡ ngột ngạt.

- Nói đi.

- Ngò sai rồi, Ngò xin lỗi anh ạ.

Anh Huân không đáp lại, khiến em càng lo lắng hơn. Bình thường không gặp mặt anh quá nhiều, khi gặp thì anh chiều em muốn xỉu. Bây giờ anh nghiêm em không có quen. Ai đã gắp anh Huân đáng yêu của Ngò đi mất rồi.

Khuỵu gối lên nệm giường, tay phải đặt lên giữ lưng đang run run của Ngò, tay còn lại xoa nhẹ mông nhóc vài vòng. Sau đó vung mạnh tay đáp xuống từng tiếng đánh bôm bốp. Huỳnh nó giật mình ngay.

- Mẹ em mà em nói chuyện cứ như bạn bè.

Bốp!

Những lần bị anh đánh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lần nào cũng day dứt, cho em hãi đến vài ngày. Cả lần này cũng vậy.

Bốp!

Bàn tay to lớn mỗi lần đánh mạnh xuống đều để lại một mảng đỏ sau lớp quần vải. Đứa nhỏ bắt đầu vùng vẫy, đạp đạp chân vì khó chịu. Nhưng càng vùng vằng thì anh Huân càng đánh ác liệt hơn.

Kéo nhẹ quần em xuống, hai mông đỏ như gấc, có mấy dấu bàn tay chưa kịp lặng. Từng đấy đủ cho em nhỏ khóc đến thở không đều nổi nữa.

- Hu, anh Huân, hức Ngò... hức Ngò...

- Nói nhanh lên, lắp bắp cái gì?

Huân gằn giọng, nói như vẫn còn bực lắm. Em dè chừng ngay, không dám nói mà ôm mặt giấu vào hai tay. Bả vai gầy run lên, cái mông cũng nhấp nhô vì sự đau cứ hành hạ mình.

- Không nói thì tôi đánh tiếp.

- Đừng mà...

Em ngước mặt lên, run rẩy xin anh.

- Ngò, hức Ngò muốn xin lỗi anh.

- Muốn xin lỗi thì ngồi dậy, đứng cho đàng hoàng.

Bạn nhỏ ôm mông lồm cồm bò dậy, bước xuống sàn xém tí đã ngã. Anh Huân càng tỏ ra hung dữ thì em càng cúm đuôi, sợ đến hoảng loạn muốn ngã nhào.

- Ngò xin lỗi anh Huân ạ.

- Vì sao?

Huân xoa lòng bàn tay trái đang đỏ ửng, thêm chút nữa là sưng ấy, nhìn bạn Ngò muốn xoa mông mà hổng dám.

- Vì Ngò bảo Ngò ghét anh Huân. Hông, hông được làm như vậy ạ.

- Sao không được làm?

Huỳnh nước mắt rưng rưng, khoanh tay lắc đầu giải thích:

- Ngò nói như vậy, anh Huân buồn. Ngò, hức Ngò hong muốn anh Huân buồn.

- Còn vừa nói mà quát nữa này.

- Dạ hỗn, hỗn hỗn quá trời luôn.

Em quơ tay múa chân diễn đạt, anh Huân tạm chấp nhận.

- Tôi nghĩ em là đứa trẻ thông minh, nên tôi không cần phải đánh gì em cả. Nhưng không đồng nghĩa là em được cưng chiều.

Huân trầm giọng, đưa tay ra xoa cái mông nhỏ cho em.

- Tôi càng dịu dàng với em, em nên càng hiểu mình cần phải ngoan thế nào.

Nắn cái mông một tí rồi ôm cục bánh ú đó vào lòng. Vì bạn nhỏ đã khóc sắp thành cái bánh ú thiu, anh doạ nạt em quá kia mà.

- Ngò nhớ òi, Ngò hổng quên đâu ạ.

Em níu áo của anh Huân để anh bế mình ngả lưng trên giường.

- Đi rửa cái mặt mèo này.

Huân chọc vào má bạn, bạn nhỏ ngoan ngoãn đi ngay. Vừa mới ăn đòn xong nên cái gì cũng ngoan, cũng nghe lời. Cục Ngò lau mặt sạch sẽ xong thì chạy ra cho anh ôm.

- Anh Huân thơm Ngò, thơm Ngò ạ.

Em dụi mặt lên má của anh, nhưng Huân chỉ vỗ lên tóc của bé.

- Hôm nay hỗn với bố mẹ này, hỗn với ai này, lo mà tự kiểm điểm đi.

Dù không trực tiếp nói ra, qua lời nói ấy cũng hiểu hôm nay anh sẽ không hôn bạn nhỏ đâu. Em bị từ chối liền ủ rũ, nằm bên cạnh để anh xoa xoa mông cho mình.

Không sao, không hôn nhưng mà vẫn có anh Huân ngủ với em. Ngày trước anh Huân bỏ em lại ngủ một mình, em tủi thân lắm. Dạo gần đây có mắng hay đánh gì thì kết thúc Huân đều bế em về ngủ một giấc.

- Ngò ở đây đến buổi chiều mai được không ạ?

Khi nãy anh doạ bắt Ngò về thành công ngay, em vẫn còn canh cánh. Thế là lo lắng hỏi, vậy mà anh phì cười.

- Ngày mai định dắt tôi đi đâu?

Ấy là anh đã đồng ý cho Ngò ở đây.

- Ngò biết có công viên nước với chợ với siêu thị thôi.

Toàn mấy chỗ của trẻ con thôi. Không thể đòi hỏi thêm nữa, Huân đành trở người để ôm cục Ngò vào lòng, đắp chăn cho em luôn. Vuốt nhẹ từ gò má đến thái dương rồi mang tai, anh Huân nhẹ nhàng dỗ Ngo Ngò ngủ.

Mới khi nãy anh đã giận đỏ mặt, vì nhìn em hung hăng như thế, dám quát tháo dẫu anh đang đứng ở đó. Chỉ như vậy cũng biết, anh không thể nhắm mắt cho qua nữa. Coi như biểu hiện hối lỗi của bạn tự cứu bạn. Sau cùng vẫn yêu yêu bạn nhỏ.

- Ưm anh Huân...

Bạn nhỏ nhích người vào, Huân xoa lưng cho em dễ ngủ. Mơ màng, lim dim, cái bạn này dễ ngủ quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com