[31] Trốn tránh
Nhìn em nhỏ cuộn mình trên giường run run không dám nhích ra đây một tí nào, Huân buồn cười gọi tên. Thế mà thằng bé chỉ dám he hé mắt đáng thương ra, chứ cơ thể vẫn một cục ở góc giường.
- Để tôi lôi em ra thì em không yên đâu.
Gương mặt mếu máo hẳn ra, chống hai tay bé xíu nhổm người dậy, bạn nhỏ bò ra quỳ trên giường trước mặt anh. Em chỉ muốn cái anh Huân đối xử dịu dàng trong bệnh viện thôi.
Xem xét tình trạng vết thương ở đầu và bụng của em một chút, Huân nắm một bên vai của em. Ngồi xuống giường, Huân cẩn thận đỡ Huỳnh nằm xuống đùi mình. Đúng lí thì anh muốn phạt nặng, nhưng anh tin chắc những gì anh đã mắng em phần nào cho em hiểu rõ ràng cái sai của bản thân rồi.
Cục chả giò nằm trên đùi anh không ngừng run rẫy khi Huân xoay đi lấy gối đệm bụng cho, anh đặt tay lên chỗ thắt lưng của bạn nhỏ.
- Nằm yên nào.
Thế mà nghe được mấy tiếng nức nở li ti, anh Huân ngạc nhiên nâng khuôn mặt của em lên.
- Khóc cái gì? Tôi đã đánh cái nào đâu.
Lót gối mềm nhất xuống bụng tránh cho vết hở bị tổn thương, Ngo Ngò nằm xuống liền che hết phía sau lại. Nước mắt nước mũi giàn giụa ngước lên với anh.
- Em, hức, em sợ...
Huỳnh không biết vì sao mình lại sợ đến như vậy. Ngày đó, trong căn nhà, người ta điên tiết đánh em đến khi bất tỉnh. Em rùng mình, cứ nghĩ đến việc sắp bị đánh thì cảnh tượng kinh hãi đó lại hiện ra trong mắt và tưởng chừng nó sẽ xảy đến ngay. Đứa nhỏ run lên, cuộn người lại ôm lấy mình.
Ánh mắt đó như trầm xuống, Huân đỡ em lên để ôm vào lòng. Ôm em nhỏ đang lạnh toát, anh ngả lưng về sau một ít, chừa khoảng không cho em nhỏ nằm hẳn vào người mình mà ấp ủ.
- Tôi lấy Đô Đô cho Ngò ôm nhé?
Em bé đưa tay ôm chặt cánh tay to lớn ấy, lắc đầu.
- Ngò ôm anh Huân hoi.
- Thế anh Huân ôm Ngò - Huân di chuyển vào hẳn trong giường, dũi chân rồi ôm trọn em trong chiếc chăn ấm - Thơm một cái nào.
Huỳnh lắc đầu luôn, làm anh Huân định hôn cũng dừng lại. Ấy vậy mà em nhăn nhó lay áo của anh.
- Hôn nhiều cái ạ.
Huân phì cười, cuộn chăn cho em ấm rồi cúi người thơm vào hai má của em. Càng thơm càng thích nên em bé cười he he đưa cặp má bánh bao của mình ra cho anh thơm.
- Anh ơi.
Giọng em nhỏ xíu, còn nhút nhát hổng dám nói, phải anh Huân vừa vuốt lưng vừa kề má với em thì em mới dám bày tỏ.
- Anh Huân đừng đánh em, hong hong phải.
Huỳnh quơ tay muốn được nói lại.
- Anh cho Ngò nợ được hong? Em ư em chưa sẵn sàng...
- Không.
Bạn nhỏ sượng mặt, vươn tay ôm cổ của anh muốn xin xỏ thêm. Nhưng anh vỗ vào mông bạn một cái rõ đau.
- Em không biết mình sai luôn à?
- Ư em biết mà - Huỳnh nhích sâu vào người anh hơn - Em sai rồi, em hong dám vứt rác lung tung nữa.
- Vẫn còn thiếu.
Cứ vậy mà tiện tay đánh xuống mông em. Em bé không muốn vừa được ôm nhưng vừa bị đánh đau đâu.
- Ngo Ngò hức phải vứt rác đàng hoàng, như vậy mới là tôn trọng người khác.
Em giữ cái quần bông lại phòng trường hợp anh Huân kéo quần đánh em đùng đoàng. Nhưng mà em tính xa quá, anh Huân ác đến như thế.
Huân hỏi em đã sẵn sàng chưa, đương nhiên em lắc đầu rồi. Nhưng bạn nhỏ lại chui ra khỏi chăn, bò tới nằm vắt qua đùi anh trông ngoan lắm. Khiến anh Huân khẽ cười hài lòng. Vỗ nhẹ lên mông bạn để thông báo cho bạn biết cần nằm ngay ngắn lại. Sau đó xoa vài vòng lấy lệ rồi vung mạnh tay mà đánh xuống.
Da thịt bị đánh vào ửng đỏ, khiến Ngo Ngò khó chịu lắm. Anh Huân càng đánh càng nhanh hơn thì em chỉ mong thoát được vòng tay chắc nịt đó, nên em cứ vùng vẫy mãi.
Bốp
- Nằm yên!
Huân quát lớn, thằng bé không dám nhúc nhích nữa. Tủi thân gục mặt xuống khóc hu hu, thế mà cái mông nhỏ lại tiếp tục bị đánh. Anh Huân chấp Ngò một lớp quần bông, lớp da nóng nẩy hẳn, cứ đánh xuống thì em giật nảy ngay.
- Anh Huân ư đau, hức ong...
- Bỏ cái tay ra.
Anh nhíu mày, gằn giọng xuống muốn nghiêm túc chỉnh sửa em. Dù anh đã tỏ ra không hài lòng, còn dừng hẳn không đánh nữa nhưng em vẫn cố chấp. Huân giữ lấy tay em, xoay người qua kéo ngăn bàn, lấy thước ra khè thằng nhỏ sợ xanh mặt.
Dễ dàng xoè cả bàn tay nhỏ ấy ra, đặt mặt thước lạnh lạnh lên khiến em không thể úp tay hay rụt lại. Thấy thế em bé loạng choạng, bập bẹ mấy tiếng:
- Hức anh... ưm đừng mà.
Thước vỗ lên tay rồi vụt xuống một tiếng chát vang lắm. Lòng bàn tay trắng noãn đã đỏ ửng một lằn thước đỏ au, em không nhìn thấy được nhưng em thấy đau. Đau tới ứa nước mắt. Nhưng vì em hư quá anh Huân không nhẹ nhàng nữa, anh lấy thước nhịp lên cặp mông nhỏ. Giọng anh Huân không có vui.
- Tôi bảo em làm gì?
Bạn nhỏ vùi mặt vào hai cánh tay, chỉ có cái mông nhỏ vừa đau vừa nhức nên cứ động không chịu yên. Vì em lo gồng mình và bịn rịn nước mắt mà khôn g đáp lại. Việc đó làm Huân phải cau mày.
Chát!
Anh không nhắc nữa mà trực tiếp đánh luôn. Thước khác với tay nhiều, hổng phải đau hơn mà là bề mặt dài quá áp lực em nhiều.
Chát! Chát! Chát!
- A đau hu hu đau mà!
- Người lớn hỏi mà lơ luôn là như nào?
Anh Huân ghét em mất rồi, cứ nói dứt câu là đánh em. Bạn nhỏ ngọ nguậy, thở hồng hộc, khóc nức lên. Anh Huân lấy thước đánh em là anh đang giận, em sợ, Ngo Ngò thực sự sợ. Hai vai gầy run lên, nước mắt nước mũi thấm ra cả giường. Em víu lấy quần của Huân.
- Xin lỗi hức xin lỗi...
Huỳnh lí nhí, bấu chặt vào quần của anh. Nhận ra phản ứng khác lạ đó, Huân dừng tay. Đặt thước sang một bên, Huân xoa nhẹ lên cái mông dưới lớp quần bông hình con cá màu xanh môi trề.
- Em bé.
Người lớn cúi đầu thơm lên đỉnh tóc bạn, vừa xoa mông vừa kiểm tra tình hình của em.
- Em bé của tôi không run nữa nào.
Cảm thấy lời nói của mình không qua nổi nỗi sợ to lớn trong em, Huân đành đỡ em ngồi dậy để ôm một lần nữa. Khẽ kéo quần bông của bạn xuống, nhẹ nhàng xoa đều đều trên cặp cà chua đỏ bé tí.
- Hức Ngò, hức Ngò xin lỗi anh ạ - Em ngước mặt nhưng cứ nhắm tịt mắt, hổng cho anh xem cặp mắt tròn tròn nữa.
- Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em.
Bạn nhỏ khóc sưng mắt mà nãy giờ em không lộ ra. Toàn cúi đầu ngậm ngùi mà thôi. Huân thở dài, đỡ đầu bạn nhỏ để xoa bầu mắt sưng với cái mũi hồng hồng của em. Dỗ mãi mà em không chịu nín, Huân khổ sở theo.
- Anh Huân yêu Ngò lắm nên em nín khóc đi.
- Anh Huân hổng có yêu, hu hu anh Huân đánh Ngò đau.
- Đánh em thì không yêu em à?
Mắt mở to, cặp mắt tròn xoe còn hơi ửng đỏ nhìn anh. Anh Huân buồn cười với sự vô tri của em. Đành sốc bạn nhỏ lên áp lên người mình. Kéo quần bông cho ngay ngắn rồi lấy chăn phủ lên cho em.
- Làm gì cũng phải biết nghĩ này, vứt rác bừa bãi là rất sai nhớ chưa bạn Ngò hư?
- Ư Ngò hổng muốn... - Huỳnh lắc đầu mếu máo - Hổng muốn bị gọi là hư.
Huân phì cười, vuốt nhẹ bạn nhỏ đang ụp mặt trên người mình. Anh không trả lời em khiến em nhớ ra mình vừa làm sai chuyện gì. Huỳnh ngẩng đầu lên, tay xoa xoa ngực anh.
- Ngò xin lỗi anh Huân ạ. Anh Huân hỏi thì Ngò phải rep.
- Người lớn hỏi thì phải làm sao?
- Dạ trả lời ạ.
- Giỏi.
Được khen thì em bé cười hớn hở ngay. Hôm nay anh Huân đánh còn ít nhưng mà riêng anh nhìn thấy bấy nhiêu đó đủ dằn vặt tâm lí của bạn nhỏ rồi. Cất thước đi, ôm bạn nhỏ đi rửa cái mặt mèo. Cơ mà thả em vào phòng tắm rồi bỏ đi mà chẳng biết em bé vẫn đứng yên đó mếu máo không dám gọi anh.
Huân đi thay quần áo chuẩn bị trở lại bệnh viện, nhưng vào phòng chẳng thấy em đâu. Ngó qua phòng tắm thì thấy cục chả giò đang đầy nước mắt không biết làm gì.
- Vấn đề gì đây?
Huỳnh tưởng anh sắp mắng liền ức uất mà khóc nức nở, tiến tới ôm anh nài nỉ. Huân biết em còn nhạy cảm lắm, thận trọng với cả anh, nên anh biết tâm tư tình cảm lúc này em hỗn loạn thế nào. Khuỵ gối, anh Huân lấy khăn đã thấm nước để lau mặt bạn bé.
- Em bé ngoan quá, lát nữa thưởng thêm mười phút chơi game.
- Mười lăm phút được hong ạ...
Huân bật cười, chú tâm lau chỗ mắt của Huỳnh. Sạch sẽ rồi mặt tươi tắn hẳn.
- Cười một cái thì mười lăm phút.
Thế là bạn nhỏ cười hi hi trên khuôn mặt ửng hồng vì thấm qua nước ấm. Lúc lắc dưới chân không cho anh thay quần áo giúp bé. Luẩn quẩn một lúc thì em mới chịu trèo lên giường ngủ.
- Anh Huân...
Sắp sửa rời đi thì anh bị bạn gọi lại, anh quay người đi qua yêu chiều vuốt ve em nhỏ.
- Ngò muốn ngủ với anh Huân được hong ạ?
Thực ra em vẫn luôn ôm gấu bông qua ngủ với anh, cũng từng hỏi câu này rồi, nhưng chưa thực sự chốt cái hẹn được chắc chắn ngủ được anh ôm. Lúc em ngủ ở nhà một mình thì em cũng ngủ ở phòng anh thôi. Chỉ có lúc định vừa làm bài vừa xem điện thoại sợ anh Huân la thì mới trốn qua phòng mình. Cái đề nghị đột ngột nhưng quen thuộc này khiến ánh mắt anh sáng ngời, chan chứa đầy yêu thương nhìn em bé.
- Cứ coi đây phòng em.
Huân ngồi xuống thơm em khi dúi vào tay bạn cái máy tính bảng, mà khi nãy anh đòi tịch thu đó.
- Chơi một tí thôi, ở đây thì phải ngủ đúng giờ.
Dễ mà, Ngo Ngò vui vẻ vẫy vẫy tay chân tạm biệt anh, cho anh yên tâm đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com