Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48. Đặt Tên

Ngò nói: "Em muốn mua một con mèo cam", mắt anh Huân sa sầm và mọi sắc thái đều nhất quán chỉ ra: Anh không đồng ý. Thế mà ngay chiều hôm sau, từ đâu một chú mèo cam xuất hiện trước mặt Huỳnh.

- Bạn đi lạc sao? - Ngò hỏi.

Chú mèo giương đôi mắt tròn xoe, trong đây mắt chất chứa nhiều điều chưa tỏ. Bộ lông vàng như quả quýt nhưng bẩn và nhiều vệt khói xám xám. Huỳnh ngồi khuỵu xuống hỏi han:

- Bạn bị thương à?

Mèo cam nhỏ lắm, hai bàn tay chụm lại là ôm gọn. Nó nằm im, không kêu ca cũng không nhe vuốt khi tay Huỳnh chạm vào người. Một góc tường phủ rêu và thường xuân xanh thẳm, một vòm trời xanh trong và một đôi mắt xanh như hồ nước. Con mèo cam bỗng nằm yên trong vòng tay em.

Động vật yêu trẻ một cách bẩm sinh. Mèo cam nhem nhuốc nên chẳng dám dụi lấy một lần. Huỳnh thích quá, thế là xòe tay ra xoa đầu nó.

- Tớ mang cậu về nhé?

Em bé hồng hào hai má, rũ mắt nhìn chú mèo tròn xoe với niềm mong được chung sống với nó. Huỳnh biết anh Huân không chịu nuôi mèo, phần lý do thì Huỳnh không biết. Phải chăng anh Huân bị dị ứng hay sợ Ngò bị dị ứng? Nhưng trông mèo cam muốn về nhà em lắm nên em ôm về luôn.

Buổi chiều anh Huân chưa về, anh chỉ về khi Huỳnh ngủ thật sâu vào những ngày trong tuần và về vào bữa tối nếu là thứ Bảy. Chỉ có Chủ Nhật là ở nhà nửa ngày chơi cùng Ngò. Anh Huân bảo Ngò còn nhỏ, phải chơi một mình không tốt cho sự phát triển của em. Nhìn nhà cửa tối đen, Huỳnh đảm bảo anh Huân chưa về nhà. Bạn nhỏ ôm mèo để vào thùng đựng gấu bông.

- Bạn ở đây đợi xíu, tớ đi tìm thức ăn cho cậu.

Cũng năm giờ chiều rồi nên Huỳnh khó nhìn đường, đành đi ra bật đèn trước, bật xong thấy anh Huân ngồi một cục kế bên con mèo.

Ngò chết lặng.

Con mèo cam kêu meo meo.

Vốn chỉ định ngồi độc thoại nội tâm vì tự thấy hôm nay mình làm việc tệ quá nhưng đột nhiên cửa mở. Rồi em Huỳnh ôm một con mèo rón rén vào nhà, còn nhanh tay giở hết gấu bông ra bỏ mèo vào. Ngò cũng có tướng số, số làm tội phạm.

- Gì đây Ngò?

Huân nhíu mày, vô thức đưa tay nựng mặt con mèo nhỏ. Nhỏ thật, nhỏ xíu luôn. Có lẽ mới vài tuần tuổi thôi, có khi đi còn chưa vững. Mà nó mập ú như con có mẹ uống đủ sữa, chắc bị lạc mẹ nhiều ngày nên anh vừa mặt nó kêu ré lên.

Phần Huỳnh, biết anh Huân không chịu mua mèo cam mà mang một con về, em tin anh sẽ vứt nó đi ngay nên đứng im không dám nói gì. Em nên nói thật hay vơ đại lý do gì đó qua mặt anh ha?

Bạn Ngò nhờ giữ hộ mấy hôm à.

Bài tập về nhà của Ngò á.

Tự nhiên nó đi theo Ngò.

Đợi mãi Huỳnh không trả lời nên Huân ôm con mèo nhỏ đứng lên. Huỳnh sợ anh ném nó nên vội giơ hai tay ra hứng. Buồn cười, Huân đi sang vỗ vào hai lòng bàn tay em một cái rõ to.

- Mèo nhặt ở đâu đây Ngò?

- Mèo đi theo Ngò ạ.

- Thật không?

Huân đặt nó lên bàn, xem có ve rận gì hay không. Cũng có nhưng không nhiều, đủ để cách li với Huỳnh. Còn lời thanh minh của Ngò thì nghe thoáng cũng biết em giả vờ. Có khi đi đâu đó thấy nó ven bụi cây rồi bế về cũng nên. Vốn dĩ chỉ xem rồi dắt nó đi thú y, anh thấy Huỳnh muốn nuôi mà cũng đem về rồi nên không làm khó em. Thế mà em over linh tinh, tự nhiên chạy ra mếu máo:

- Anh Huân đừng vứt mèo ạ...

- Vứt mèo á? - Huân gượng cứng mặt - Không.

Bỏ con mèo xuống, Huân dắt Huỳnh ra bếp rửa tay.

- Ngò ú mang mèo về rồi thì nuôi chứ vứt làm gì.

- Ngò không ú.

- Ừ Ngò suy dinh dưỡng xoè tay ra rửa cho sạch này.

Em bé bị anh trêu mà phồng má to như con nóc. Mười ngón tay sẽ xinh hơn nếu móng tay không quá dài, đằng này vừa xoè ra Huân đã nhíu mày vì em không chịu cắt móng gọn gàng.

- Cắt móng tay đi, không tôi vứt mèo.

- Anh Huân là đồ tồi! - Huỳnh bực bội gào lên.

Tức thì, đang giúp em rửa tay, Huân dừng hẳn rồi lườm em cháy cả mặt: "Không những tồi mà còn ác đấy, thử không?" Em Ngò vội rút tay về, nhanh chân chạy đi. Anh Huân kì quá, sao mà dễ quạu với bé yêu của anh thế?

- Không đụng mèo nữa.

Sợ em vừa rửa tay xong liền chơi với con mèo vừa mới nhặt, Huân cầm khăn tay đi ra. Kéo Huỳnh qua một bên, đặt lên đùi mình rồi tỉ mẩn lau từng ngón tay còn đọng nước.

- Ngày mai anh đưa mèo đi khám bác sĩ đã rồi hãy chơi với bạn.

- Hông chịu đâu...

Huỳnh bắt đầu nũng nịu, ngả vào người anh mà quậy. Thích mèo cam ú ú tròn quay, sao không được chơi cùng. Huỳnh thấy mèo có bị bệnh đâu.

- Mèo cam khoẻ mà?

- Ăn nói với người lớn ngày một trống không rồi Ngò nhé.

Xếp khăn vuông vức rồi đặt sang một bên, anh Huân nhẹ nhàng nhắc nhở rồi đỡ em ngồi xoay vào mình. Mèo cam nhìn khoẻ thật nhưng có ve và làm sao biết có thật là khoẻ hay không. Tốt nhất Huỳnh không nên chơi đùa gần gũi quá.

Nhìn nó cũng không yếu ớt gì, chỉ đói nên anh lấy ít cháo cho nó liếm láp và lau nhẹ qua bằng nước ấm thôi. Nhưng cả quá trình chỉ có anh làm nên Ngò ghen tị.

- Cho Ngò làm với ạ.

Huân chỉ cần nhắc một lần, em Ngò ăn nói trịnh trọng hơn hẳn. Huân đỡ con mèo vào hộp và đặt bát thức ăn, chậu cát vào cho nó. Thấy Huỳnh ham thích như vậy, có lẽ em sẽ lén sau lưng anh chạm vào con mèo.

- Ngo Ngò này - Huân rửa sạch tay rồi - Ngò nghĩ ra tên cho bạn mèo chưa?

Em lắc đầu. Ừ ha, Ngò chưa đặt tên cho bạn mèo. Anh Huân thành công đánh lạc hướng, từ lúc đó đến khi đi ngủ, Ngò toàn nghĩ về cách đặt tên cho mèo mà thôi.

- Mèo cam thì tên gì hay hả anh Huân?

- Anh không biết, mèo của Ngò mà.

Huân nâng gọng kính, cẩn thận dò tìm một quyển sách phù hợp có thể đọc cùng với em trước khi ngủ. Từ khi bạn Ngò còi xương qua ngủ với Huân, sách độ tuổi thanh niên mỗi lúc nhiều thêm. Huân lấy một quyển triết học cơ bản, lần trước em đọc được mười mấy trang thì dở chứng. Hôm nay phải ép Ngò đọc hết rồi ngủ.

- Anh Huân ơi mèo tên Mèo luôn được không?

Vì Ngò không nghĩ được tên gì cả.

- Mèo nghe thấy sẽ buồn vì chủ nhân của nó thật hời hợt.

Anh ngồi tựa vào vách tường, để gối nằm dày dặn rồi kéo Ngò vào lòng. Thằng bé đang nặng lòng vì tên của mèo mà anh Huân ép đọc sách, đương nhiên em giãy giụa ngay.

- Hôm nay Ngò bận lắm.

Em bé ghét anh Huân quay lưng đi, co mình bận tâm suy nghĩ cái tên gì thật ngầu cho mèo cam. Hay Ngò tên Ngò, mèo tên Ngọ được không? Không được, như vậy mèo là ngựa hả, xấu quá. Ngò nghĩ mãi chẳng ra, trở mình mãi rồi ngủ quên lúc nào không hay. Huân vừa đọc xong cuốn sách đó, định sang tóm tắt cho Huỳnh nghe thì phát hiện em đã ngủ luôn rồi.

Mèo cam về nhà Ngò ngủ qua một đêm, sáng sớm anh Huân dắt Ngò theo để đi khám cho mèo. Thế mà lúc cô y tá hỏi mèo tên gì, Ngò không trả lời được. Cuối cùng Ngò vẫn không biết bạn mèo tên là gì.

Hay tên Ngọ luôn nhe...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com