Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 +11


Hoài Cẩn ca ca? Thần kinh Diệp Huyên vừa mới thả lỏng ngay lập tức lại trở nên khẩn trương.

Hạ Hoài Cẩn theo bản năng liếc Diệp Huyên một cái, thấy trên mặt cô không có vẻ gì là tức giận, nhưng đôi mắt lại nhìn trừng trừng Hạ Hoài Cẩn, tỏ vẻ tức giận thật đúng là ngây thơ không khác gì thiếu nữ. Hạ Hoài Cẩn bật cười, anh cảm thấy mình không nhìn nhầm - kể từ khi rời khỏi sở nghiên cứu, Diệp Huyên dường như trở nên hoạt bát hơn.

"Con bé tên là Phương Tầm, là em gái của đại ca." Hạ Hoài Cẩn thuận tay cầm lấy quần mặc vào, không nhanh không chậm, giải thích, "anh coi con bé giống em gái ruột thôi."

"Hừ" Tuy trong lòng vui sướng nhảy nhót, nhưng Diệp Huyên vẫn giả vờ không thèm quan tâm, nói: "cô ta với anh có quan hệ gì cũng không liên quan đến em." nói được một nửa, cô thấy Hạ Hoài Cẩn cứ định ở trần như vậy mà mở cửa đi ra, liền vội vàng ngồi dậy, "Khoan đã, anh nhanh mặc áo vào đi!"

"Hả?" Hạ Hoài Cẩn thấy vậy liền nổi hứng trêu chọc cô, "Vì sao? anh cùng Tiểu Tầm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không có loại kiêng dè này."

"Bây giờ có" Diệp Huyên hùng hồn nói, cô cầm lên cái áo bị hai người vứt trên mặt đất lúc ân ái, muốn đi xuống giường đưa cho Hạ Hoài Cẩn, nhưng vừa đứng lên hai chân liền nhũn ra.

Hạ Hoài Cẩn thấy dáng vẻ chật vật suýt chút nữa ngã sấp xuống của cô vội vàng chạy lại đỡ lấy, "Được rồi, được rồi, để anh mặc vào." Nhấc tay ôm lấy Diệp Huyên đem cô nhét lại vào trong chăn, "Em ngoan ngoãn nằm đây, có lẽ đại ca tìm anh có việc cần nói," biết Diệp Huyên lo sợ, anh cố ý nóithêm một câu "anh sẽ trở lại ngay."

Phương Tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao gầy mảnh khảnh, ngũ quan không tính là quá đẹp nhưng hơn cô mấy phần thanh xuân tươi trẻ. Giọng nói cô ta lại trong trẻo, sáng sủa líu ríu to nhỏ với Hạ Hoài Cẩn: " Hoài Cẩn ca ca, sao anh nhanh thế đã quay về, ở Tuyên Ninh Tam ca tìm không được anh, còn tức giận một hồi không nhỏ."

Hạ Hoài Cẩn lúc đó biết được tin Diệp Huyên đến căn cứ, gấp đến độ không kịp nghĩ ngợi gì, vội vàng trèo lên phi thuyền trở về lấy đâu ra thời gian rảnh mà chạy đi nói với Tam ca. Rồi sau đó, anh nghe Diệp Huyên nói mình muốn gia nhập Mặt trận giải phóng nam giới, liền tức đến mức nổi trận lôi đình, đúng là cái người không để cho người khác bớt lo tí nào; đến lúc gặp mặt hai người liền quấn lấy nhau, mây mưa một phen; anh sớm đã đem Tam ca ở Tuyên Ninh quên sạch không còn một mống, lúc này nghe Phương Tầm nói, mới kêu thầm một tiếng "Thôi xong!" - chờ Tam ca quay về căn cứ, mình chắc chắn bị mắng thối đầu một trận.

"không có việc gì đâu!" Phương Tầm cười hì hì kề sát vào tai nói với anh, "Em đã giúp anh che giấu, nói là Đại ca gọi anh về, còn bên chỗ anh của em cũng xong rồi."

"Đúng là may quá, cám ơn em!" Hạ Hoài Cẩn thờ phào nhẹ nhõm, "anh đúng là không chống đỡ được bên Tam ca." anh từ nhỏ liền không sợ trời không sợ đất chỉ sợ duy nhất một người là Tam ca Cận An, còn bây giờ thì lại có thêm một người, chính là cái người phụ nữ đang trốn trong chăn nhìn lén anh với Phương Tầm trong phòng đó.

"anh mới từ Tuyên Ninh chạy về, một đường vất vả nên nghỉ ngơi cho lại sức." nói thêm vài câu với Phương Tầm, Hạ Hoài Cẩn mới đóng cửa lại. Diệp Huyên ngay lập tức chui từ trong chăn ra, nửa ngồi nửa quỳ trên giường nhìn anh.

"Sau này anh có thể gọi em là Tiểu Huyên được không?" Có lẽ do vừa mới trải qua một hồi mây mưa, giọng của cô vẫn mang theo chút dư vị sắc tình, ngọt ngào, quyến rũ không giống giọng cô lúc bình thường cứ lạnh như băng, nghe vào trong tai chỉ cảm thấy vừa dễ chịu vừa ngứa ngáy.

Hạ Hoài Cẩn nghi ngờ Diệp Huyên cố tình mềm giọng như vậy, cứ nhìn dáng vẻ của cô bây giờ cũng đủ biết, hai bầu ngực lõa lồ dưới ánh nắng càng thêm trắng nõn, trơn bóng; mái tóc dài xõa tung trước ngực, cũng chỉ đủ để che đi một phần bầu ngực, còn hai núm vú đang vểnh lên lại cố tình nghịch ngợm ló ra từ dưới lọn tóc, dường như đang chào hỏi Hạ Hoài Cẩn. Bởi vì tư thế nửa quỳ nửa ngồi, hai đùi của cô kẹp chặt, che lại cảnh xuân vô hạn giữa hai chân, nhưng trên bụng cô vẫn còn dấu vết trắng đục, ẩm ướt người sáng suốt chỉ nhìn qua cũng biết cô vừa mới bị đàn ông yêuthương qua.

"Tiểu Huyên?" Hạ Hoài Cẩn nhướng mày, bước lên trước một bước dài, đột ngột bắt lấy mắt cá chân của Diệp Huyên, đem hai chân cô tách rộng ra, Diệp Huyên hoảng sợ, hô lên một tiếng ngã thẳng ra giường. Đầu anh để giữa hai chân cô, đôi mắt đen nhanh nhìn không chớp mắt vào đóa hoa kiều diễm. Ngón tay thon dài tách ra hai phiến hoa môi, gảy một cái lên âm đế đang sưng đỏ. Diệp Huyên nhịn không được mà "ưm" một tiếng, lỗ nhỏ chưa kịp khép kín run rẩy phun ra một bãi dâm thủy.

"Đừng mà...." Chưa từng bị Hạ Hoài Cẩn xem qua nơi đó, nhưng giờ anh lại dựa vào gần như vậy, Diệp Huyên thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh đang phun lên hoa môi, khiến cô ảo tưởng anh sắp hôn lên nơi đó của mình. Mặc dù anh không làm gì chỉ đơn thuần nhìn như vậy cũng đủ để khiến Diệp Huyên ướt đẫm, "Nơi đó... Còn rất đau...." cô cắn ngón tay, nũng nịu xin tha.

"Vậy em câu dẫn anh để làm gì, hửm?" một tiếng "hửm" khàn khàn, phát ra từ cổ họng vô cùng gợi cảm, khiến Diệp Huyên cảm thấy giống như có mộtcái móc câu gãi vào lòng cô, cả người cô đều ngứa ngáy khó nhịn; nếu như hai chân không bị Hạ Hoài Cẩn tách ra gác lên cánh tay anh, thì cô nhất định sẽ kẹp chặt hai chân vặn vẹo, cọ xát.

"Em, em không câu dẫn anh...." cô cảm giác dâm thủy chảy ra từ hoa huyệt càng ngày càng nhiều, cố nâng cánh tay lên yếu ớt đẩy Hạ Hoài Cẩn, "anhđổ oan cho em..."

Tiểu dâm phụ này, Hạ Hoài Cẩn nghiến răng nghiến lợi mắng thầm trong lòng. Quần áo không có một mảnh, cả người trần truồng cố ý mềm giọng năn nỉ mình, vừa sờ vào một cái liền chảy nước đầm đìa, bây giờ còn dám nói mình oan uổng cô? Trước kia, khi còn ở sở nghiên cứu Hạ Hoài Cẩn đãbiết cô gái này vừa lẳng lơ vừa phóng đãng, bên ngoài thì mặc toàn những bộ quần áo nghiêm túc, già dặn nhưng bên trong lại mặc nội y tình thú; trước mặt người khác thì làm ra vẻ bảo thủ, lạnh lùng nhưng vừa bước chân vào phòng Hạ Hoài Cẩn liền cởi áo, lộ ra hai bầu ngực trắng noãn. Mà Hạ Hoài Cẩn lại bị cái dáng vẻ dâm đãng của cô câu mất hồn mất vía, cô chỉ cần hơi trêu chọc một tí, gậy thịt của anh liền cứng rắn.

Nếu như không gặp được Diệp Huyên, Hạ Hoài Cẩn cũng không tính bản thân lại tinh lực tràn đầy như thế. Nhưng có lẽ vì anh gặp được Diệp Huyên nên mới xúc động khó nhịn như vậy.

"Nếu đã vậy thì...." Trong lòng thì hận không thể ngay lập tức đem cô xử ngay tại chỗ, nhưng Hạ Hoài Cẩn vẫn giả bộ bình tĩnh, chậm rãi buông hai côxuống, "Lần này không làm nữa."
Nhìn Hạ Hoài Cẩn chuẩn bị đi thật, "Khoan đã!" Diệp Huyên vội vàng duỗi chân kẹp lấy thắt lưng anh, "Làm đi mà..."

"Nhưng chỗ đó của em đều sưng đỏ lên cả rồi..." Hạ Hoài Cẩn ra vẻ tiếc nuối nói.

"Vậy anh nhẹ một chút!" Diệp Huyên đỏ bừng mặt, hai chân nhẹ nhàng cọ xát trên lưng anh, "nhẹ một chút thì sẽ không đau..."

"Thế nên, lúc nãy em đang câu dẫn anh?" Hạ Hoài Cẩn cong khóe môi nở nụ cười.

anh ít khi lộ ra vẻ mặt giảo hoạt như thế, nhưng nhìn anh đắc ý cười xấu xa, Diệp Huyên hừ một tiếng, "Em câu dẫn anh đấy, thì sao nào?" cô ở trước mặt Hạ Hoài Cẩn cũng không biết cái thứ rụt rè là gì, dứt khoát giang hai chân ra, cặp mông ngọ ngậy cọ lên phần háng của anh, "Em muốn ăn gậy thịt bự, nhanh lên cho em đi, ưm...."

Giơ tay tát một cái không nặng không nhẹ lên bờ mông căng vểnh của cô, Diệp Huyên lột xuống quần dài của Hạ Hoài Cẩn, cầm lấy gậy thịt thô to đãsớm cương cứng từ lâu cắm vào hoa huyệt. Hai người họ một người thẳng lưng đẩy lên phía trước, một người uốn lưng hạ mông lùi xuống, khi gậy thịt một lần nữa lấp kín hoa huyệt, cả hai đều thoải mái hừ nhẹ ra tiếng. Hạ Hoài Cẩn kéo hai chân cô giang rộng ra, làm cho cô ngồi lên đùi mình, đẩy mông từ dưới lên trên gậy thịt đâm đến tận hoa tâm, Diệp Huyên bị nhồi đầy vừa thoải mãn vừa khó chịu, ôm lấy cổ Hạ Hoài Cẩn rên rỉ.

Động tác cắm rút của người đàn ông ôn nhu cẩn thận, rõ ràng là cố tình săn sóc đặc biệt đến hoa huyệt sưng đỏ không chịu nổi chàn đạp của Diệp Huyên. Loại làm tình dịu dàng này tất nhiên là không thể thỏa mãn Hạ Hoài Cẩn, nhưng nhìn Diệp Huyên thoải mái đến nheo cả mắt, giống như con mèo nhỏ, tựa vào trước ngực mình làm nũng, trong lòng Hạ Hoài Cẩn tràn ngập cảm giác thành tựu, lại càng thêm dịu dàng.

"Ưm, ưm... thật thoải mái... Ưm, a... Hoài Cẩn.... Gậy thịt của Hoài Cẩn thật là lớn..." Diệp Huyên đắm chìm trong khoái cảm không biết nam bắc là gì, đột nhiên nghĩ đến cách xưng hô của Phương Tầm với Hạ Hoài Cẩn, " Hoài Cẩn ca ca", nghe thật thân thiết. cô tất nhiên nhìn ra được Hạ Hoài Cẩn đối với Phương Tầm hoàn toàn không có ý tứ gì khác, nhưng lòng dạ phụ nữ vốn hẹp hòi, một khi ghen tuông thì giọng cũng chua như giấm, "Hoài Cẩn, em.. Em không muốn gọi anh như thế..."

"Hả, vì sao?" Hạ Hoài Cẩn nắm lấy bầu ngực Diệp Huyên tỉ mỉ thưởng thức, anh rất thích nghe Diệp Huyên gọi mình như vậy, cảm giác khi cô gọi tên mình, hai từ đó thốt ra từ miệng cô khiến anh có cảm giác hoàn toàn khác biệt với những người khác.

"Em không muốn xưng hô với anh giống với người khác."

"Trong căn cứ mọi người gọi anh là lão Cửu." Hạ Hoài Cẩn kiên nhẫn giải thích, "Chỉ có em" anh ho khan một tiếng, "Mới gọi anh là Hoài Cẩn."

Trong lòng Diệp Huyên vui vẻ, thật ra cô không muốn thể hiện ra sự ghen tị của mình, vì dù sao giữa Phương Tầm với Hạ Hoài Cẩn cũng không có gì, quá mức để ý sẽ khiến Hạ Hoài Cẩn khó chịu, nhưng miệng vẫn nhịn không được mà nói: "thì Phương Tầm đó... cô bé đó cũng gọi anh là Hoài Cẩn ca ca mà...."

Hạ Hoài Cẩn phì cười, thì ra cô gái này quay co lòng vòng nửa ngày cuối cùng là vì việc nhỏ này. anh cũng không cảm thấy phiền chán, ngược lại cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của Diệp Huyên rất đáng yêu, anh nhíu mày, cắn lên vành tai cô, "không thì... Em cũng gọi anh là Hoài Cẩn ca ca?"

"Đáng ghét!" Diệp Huyên nũng nịu lấy tay giải thoát đầu vú từ trong tay Hạ Hoài Cẩn, hầm hừ trừng mắt nhìn anh. Cái đồ xấu xa này, rõ ràng biết mình lớn tuổi hơn anh ấy, sao có thể dùng cách gọi thâm mật như thế được. Mà câu đùa giỡn này cũng chọc trúng tâm sự trong lòng Diệp Huyên, tuy cô còn trẻ, nhưng dù sao cũng không phải là thiếu nữ giống Phương Tầm, nếu sau này Hạ Hoài Cẩn cảm thấy cô già....

Mà Hạ Hoài Cẩn lại cố tình muốn trêu chọc cô, anh bắt lấy hai tay Diệp Huyên giữ cố định trên đỉnh đầu cô, khiến Diệp Huyên không thể không ưỡn ngực để anh tùy ý chà đạp. anh vừa ngậm lấy một bên đầu vú, vừa nói giỡn với cô: "Vậy anh gọi em là chị Diệp Huyên, được không?"

"không được! không được!" Diệp Huyên dùng chân đạp vào người anh, lại bị anh bắt được mắt cá chân, tách hai chân ra gập thành hình chữ M ép xuống trước ngực cô, tư thế cực kì xấu hổ khiến hoa huyệt của cô hoàn toàn bại lộ trước mắt anh. Tốc độ cắm rút của Hạ Hoài Cẩn càng ngày càng lớn, gậy thịt cắm vào hoa huyệt vừa sâu vừa nặng, hai túi tinh hoàn đánh lên đùi trong của Diệp Huyên phát ra một chuỗi âm thanh "bạch bạch bạch" vang dội.

anh thở hổn hển làm Diệp Huyên, vừa cúi người ngậm lấy môi cô: "Chị Diệp Huyên, không thích em gọi như vậy sao? Vậy có thích em hôn chị như vậy không, hửm?... Làm tiểu dâm huyệt của chị, có thích hay không?"

"không thích! không thích!" Diệp Huyên giãy giụa trong ngực anh, nhưng bị cánh tay rắn chắc của anh kẹp chặt lại. Biết rõ mình đang gây sự vô cớ, hoa huyệt cũng bị anh chọc đến nỗi vừa sướng vừa ngứa, dâm thủy chảy đầm đìa, nhưng Diệp Huyên vẫn không chịu sửa miệng. Dáng vẻ của côtrước mặt Hạ Hoài Cẩn so với khi đứng trước mặt người khác hoàn toàn là hai người khác nhau, cái tính ngây thơ như trẻ con, trong lòng ủy khuất vô cùng. Đáng ghét! Đáng ghét! Đồ xấu xa! đã nói là mình không thích, vậy mà anh còn cố tình gọi như vậy!

cô bỗng nhiên khóc nức nở, bụm mặt quay đầu đi không nhìn anh. Hạ Hoài Cẩn nắm lấy cổ tay cô, vừa tách ra cô lại che lại ngay. Ầm ĩ như thế mộthồi, Diệp Huyên cũng nín khóc mà bật cười, "Đừng khóc, bảo bối của anh!" Người đàn ông cúi đầu hôn lên mắt cô, "Tức giận?"

Thấy Diệp Huyên ủy khuất gật đầu, Hạ Hoài Cẩn cười nhéo lên mũi cô: "anh chưa kể cho em nghe phải không? Mẹ của anh lớn hơn bố anh năm tuổi. Đại ca, ừm chính là Phương tiên sinh, vợ của anh ấy cũng lớn tuổi hơn anh ấy, anh nghĩ có lẽ nhìn bị hai người họ ảnh hưởng." Hạ Hoài Cẩn dịu dàng nhìn cô, "Thích phụ nữ lớn tuổi hơn mình."

Diệp Huyên ngây người, "Thích,.... thích?" cô đột nhiên không biết phải nói gì, lúc cô ngày đêm hy vọng, cũng đã từng nghĩ rằng mình có lẽ mãi mãi không nghe được những lời này từ anh vang lên bên tai.


  Hạ Hoài Cẩn từng nghĩ rằng mình sẽ không thích Diệp Huyên.

không phải là không thích mà là không thể thích. Giống như lúc trước anh đã nói với Diệp Huyên, trở ngại của họ, không phải là chênh lệch địa vị, cũng không phải là do hai người không yêu nhau, mà vì hai người không phải là người của cùng một thế giới. Diệp Huyên là con gái của Chủ tịch quốc hội, mà Hạ Hoài Cẩn là thủ lĩnh của tổ chức chống chính phủ, hai giống như hai đầu của cái cân tiểu ly, nếu như không có màn rượt đuổi nơi bến cảng bên biên giới hôm đó, thì cả đời này, hai người hoàn toàn không thể có bất kỳ mối liên hệ gì với nhau.

Dù cho bánh xe vận mệnh khiến họ gặp nhau rồi yêu nhau, nhưng bức tướng ngăn cách hai người không chỉ có những thứ như lập trường, mục tiêu, gia đình, bạn bè... Mà là cả cái thế giới rộng lớn này.

Nhưng tình yêu là một thứ mà cho dù mình có không muốn thì nó vẫn sẽ nảy sinh.

Hạ Hoài Cẩn đã tự tay cắt đứt nó, cho nên vào cái ngày mà Diệp Huyên thả tự do cho anh, anh đã không do dự, không quay đầu lại nhìn cô dù chỉ một lần. Trước khi cả hai đều hãm sâu vào vũng lầy, cắt đứt là lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Nhưng Diệp Huyên lại cố tình đuổi theo tới đây, Hạ Hoài Cẩn vừa gấp vừa giận, muốn đuổi người con gái đó đi - nhưng anh biết mình làm không được, bởi vì Diệp Huyên, so với anh thật sự là dũng cảm hơn rất nhiều.

"Còn nhớ những lời anh đã nói không?" Hạ Hoài Cẩn mỉm cười ôm lấy Diệp Huyên đang ngây ngốc nhìn anh kéo vào trong lòng mình, lại duỗi tay nhéo cái mũi cô, "Những lời mà anh đã nói với em lúc còn ở trong sở nghiên cứu."

"Nhớ rõ..."

Diệp Huyên sao có thể quên được đây, cô bị Hạ Hoài Cẩn thẳng thừng cự tuyệt, anh ấy đã nói: "Dù tôi có yêu cô, nhưng tôi sẽ không kết hôn với cô, trở thành một món hàng bị độc chiếm." thật kỳ lạ, câu nói ấy không khiến Diệp Huyên cảm thấy đau khổ khi tình yêu bị cự tuyệt, mà lại khiến cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn cùng áy náy. Bởi vì cô chưa từng nghĩ đến sự thật rằng ở đế quốc Nebula, một cuộc hôn nhân đối với một người đàn ông là gì.

Là vật sở hữu? Là gia đình? Là chỗ dựa? thật ra tất cả đều không phải, hôn nhân chẳng qua là có thêm một người chủ. Nếu người chủ đối xử tốt với người đàn ông, thì anh ta coi như là người may mắn; nếu bị đối xử không tốt, thì cũng là chuyện nhìn riết rồi cũng thấy quen. Mà trong cái kế hoạch hoàn mỹ mà Diệp Huyên vẽ ra cho mình với Hạ Hoài Cẩn, cô chưa bao giờ lo lắng liệu anh ấy có cảm thấy... bị nhục nhã.

Nhưng rồi sự thật tàn khốc cũng bị phơi bày trước mắt cô, thật ra cô không phải là không biết tình cảnh của những người đàn ông trên đế quốc này khốn khổ như thế nào, mà chẳng qua là giả vờ như không nhìn thấy mà thôi. Là không dám hay là không quan tâm? Chính Diệp Huyên cũng khôngdám khẳng định, nhưng vào một giây đó, cô cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào vấn đề, đứng trên lập trường của Hạ Hoài Cẩn, cô sẽ lựa chọn như thế nào? cô tất nhiên là sẽ từ chối.

không từ chối thì cô không còn là Diệp Huyên cao ngạo nữa rồi. không từ chối thì Hạ Hoài Cẩn không còn là người cao hãnh từ trong xương tủy nữa rồi.

"Nếu cho anh trả lời lại một lần nữa." Hạ Hoài Cẩn nhìn cô, "anh vẫn trả lời giống như vậy, anh thích em, nhưng anh sẽ không kết hôn với em, anhkhông muốn lừa dối em." Ngữ khí của anh dịu dàng, bình thản, "Tình cảm của chúng ta trái ngược với mục tiêu mà chúng ta theo đuổi, nói như vậy chắc em cũng hiểu."

Đúng vậy, Diệp Huyên hiểu rõ. Nếu Hạ Hoài Cẩn lựa chọn kết hôn với cô, tất nhiên phải từ bỏ thân phận thực sự bây giờ, cũng như sự nghiệp đấu tranh vì giành quyền tự do cho nam giới trên thế giới này.

"anh sẽ không rời khỏi Mặt trận đấu tranh giải phóng nam giới, nơi này có người nhà, có bạn bè của anh." anh thấp giọng, dịu dàng nói, "Còn có lý tưởng của anh, bởi vì những điều này, anh đã từng nghĩ tới việc từ bỏ tình cảm mà anh dành cho em." anh giả vờ như mình không thích Diệp Huyên, giả vờ như mình không thèm quan tâm đến người con gái trước mặt, "Nhưng cuối cùng thì..." Hạ Hoài Cẩn cười khổ, "Lừa mình dối người cũng vô ích."

Cho nên anh lựa chọn thẳng thắn thành khẩn với tình cảm của mình, với suy nghĩ của mình.

"anh cảm thấy mình là đồ hèn" Hạ Hoài Cẩn rũ xuống mi mắt, "không thể cho em tương lai, mà còn nói những lời thế này." anh nắm lấy bàn tay dường như đang run rẩy của Diệp Huyên, dịu dàng mà kiên định, "anh cảm thấy mình phải nói cho em biết, anh thích em." Trán của anh khẽ chạm lên trán Diệp Huyên, hai làn da chạm nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi ấm cùng trái tim đang nhảy lên từng nhịp của nhau, "anh thích em Tiểu Huyên, anh chưa từng thích một ai khác như vậy."

"Em cũng thích anh..." Diệp Huyên mỉm cười ôm lấy Hạ Hoài Cẩn, "anh không phải là đồ hèn, anh là đồ ngốc. Hạ Hoài Cẩn, em hỏi anh." cô nhìn thẳng vào mắt anh, "anh sẽ bắt em lựa chọn giữa anh với mẹ của em sao?"

"Đương nhiên sẽ không." Hạ Hoài Cẩn trả lời không chút do dự.

"Vậy anh sẽ bắt em lựa chọn giữa tình cảm của chúng ta với sự nghiệp nghiên cứu khoa học của em sao?"

"Cũng sẽ không." Hạ Hoài Cẩn đã hiểu ra ý tứ của Diệp Huyên, bàn tay đang nắm lấy tay của Diệp Huyên không tự chủ được mà siết chặt, "Tiểu Huyên..."

"anh sẽ không bắt em lựa chọn, vậy sao anh lại nghĩ rằng em sẽ bắt anh phải lựa chọn?" cô dường như có chút tức giận, phồng mũi "Ở trong lòng anh, em là người ích kỷ như vậy sao? Nếu anh dám nói có, em đánh chết anh!"

"Phụt." Hạ Hoài Cẩn nhịn không được mà bật cười ha hả, không khí nặng nề ban nãy đột nhiên biến mất, anh biết Diệp Huyên đang mượn cớ nói đùa để trấn an mình, đạo lý này thật ra Hạ Hoài Cẩn cũng hiểu được. Cha mẹ anh đã từng là hình mẫu tốt nhất về tình yêu cho anh

một mối tình bền vững phải có sự ngang hàng và độc lập, anh có mục tiêu theo đuổi của anh, tôi có lý tưởng của tôi. Trong tình cảm mà một bên kiên trì lựa chọn hy sinh để thành toàn cho tình yêu của cả hai, loại hành vi thật ra là rất ích kỷ. Nếu như một ngày nào đó, tình cảm của cả hai bên trở nên mâu thuẫn, hoặc là từ bỏ đoạn tình cảm này, hoặc là...

"Vượt qua khó khăn, đem tất cả các chướng ngại gạt sang một bên."

Diệp Huyên nhìn Hạ Hoài Cẩn, cười một cách đầy kiêu ngạo cùng tự tin, "anh đã sẵn sàng chưa? Sẵn sàng cùng em vượt qua khó khăn?"

"Tất nhiên rồi, bác sĩ Diệp." Hạ Hoài Cẩn nhẹ nhàng hôn cô, "Từ nay về sau, có vì em mà rơi vào hố lửa cũng không hối hận."
#

"Tổ chức họp báo tuyên truyền về tổ chức vì quyền lợi của nam giới?"

Phương Nguyên nghi ngờ nhìn Diệp Huyên, rồi lại nhìn sang tư liệu trên màn hình điện tử.

"Đúng vậy." Diệp Huyên gật đầu, "Phương tiên sinh cũng biết, trong mắt chính phủ và người dân, các tổ chức tương tự như Mặt trận giải phóng nam giới đều bị coi là tổ chức khủng bố, mà các anh lại tự xưng là tổ chức phản động, tôi nghĩ rằng những cách gọi đấy đều không chính xác, hơn nữa nó gây bất lợi cho các anh."

Cái gọi là tổ chức khủng bố, vừa nghe thấy thôi cũng khiến người ta tránh không kịp, mà tổ chức phản động cũng khiến người cầm quyền sinh ra mộtloại cảm giác căm ghét, những gọi là tổ chức vì quyền lợi của nam giới thì lại không.

"Ngoại trừ việc xung đột vũ trang, những hành vi khác của các anh đều hợp pháp." Diệp Huyên chân thành nói, "Trong các văn bản pháp luật của Đế quốc không có điều nào quy định, nam giới không thể tổ chức nên các đoàn thể, tổ chức mít-tinh, biểu tình đòi quyền lợi cho bản thân mình."

Nhưng cho đến nay, bởi vì phía chính phủ cùng các phương tiện truyền thông hợp sức bôi đen, khiến đa phần người dân trên đế quốc đều nghĩ là Mặt trận giải phóng nam giới là một tổ chức phản động chuyên đi ám sát, gây ra các vụ bạo loạn. Tuy các tổ chức phản động cấp tiến như Đảng nam giới thống nhất đôi khi còn sát hại người dân vô tội, nhưng Mặt trận giải phóng nam giới là phái ôn hòa, ngay cả khi quân chính phủ tiến hành tấn công thìcũng chỉ có hành động phòng thủ mà thôi.

"Hiểu lầm sinh ra ngăn cách, từ đó mà sinh ra càng nhiều hiểu lầm hơn, tôi gia nhập Mặt trận giải phóng nam giới cũng không phải là đứng về phía hoàn toàn đối lập với chính phủ, mà tôi muốn làm một nhịp cầu, đưa những hình ảnh chân thật về các tổ chức vì quyền lợi của nam giới phơi bày ra toàn thế giới, để họ có thể hiểu được các anh."

Chuyện này Diệp Huyên đã suy nghĩ rất lâu, cô không phải là loại người vì yêu mà nhất thời xúc động bỏ nhà ra đi, nếu đã lựa chọn con đường này, tất nhiên phải có kế hoạch hành động. Trở ngại lớn nhất giữa cô với Hạ Hoài Cẩn nói thẳng ra chỉ vì thân phận của Hạ Hoài Cẩn không thể đưa ra ánh sáng. Nếu cứ duy trì tình trạng như bây giờ, thì hai người muốn ở bên nhau thì chỉ có cách hoặc là Hạ Hoài Cẩn mai danh ẩn tích trở về Trái Đất với Diệp Huyên, hoặc là Diệp Huyên vứt bỏ người thân, bạn bè trở thành một thành viên của tổ chức phản động, cho dù chọn con đường nào, thì đối với bên phải hi sinh thì cũng đều không công bằng.

một khi đã như vậy, biện pháp duy nhất là đưa Mặt trận giải phóng nam giới trở thành tổ chức hợp pháp, dù không thể khiến chính phủ thừa nhận sựhợp pháp này nhưng vẫn có thể chiếm được sự đồng tình của người dân. Đến lúc đó, ở trong mắt người dân Hạ Hoài Cẩn từ thân phận là một phần tử khủng bố trở thành người lãnh đạo của tổ chức, vị thế của anh ấy càng cao thì việc Diệp Huyên ở bên cạnh anh cũng sẽ không bị ngăn trở quá nhiều.

"Mà gia thế của em cũng là một phần rất quan trọng." Diệp Huyên giải thích cho Hạ Hoài Cẩn.

Cứ thử nghĩ xem, cô là con gái của chủ tịch Hội phụ nữ lại cùng người cầm đầu của tổ chức phản động yêu nhau, việc này sẽ mang đến sự ảnh hưởng chính trị không nhỏ, có thể nói là nhấc lên một hồi phong ba trong đế quốc. Dù thời đại có thay đổi như thế nào thì người dân vẫn thích bái quát - mộttình yêu giãy dụa giữa những mâu thuẫn, đôi tình nhân đáng thương bị cường quyền ngăn trở. Sức mạnh của dư luận là một lực lượng mạnh mẽ, mộtkhi có được sự đồng tình của người dân, thì bức tường ngăn cách giữa Diệp Huyên với Hạ Hoài Cẩn sẽ bớt đi không ít, chỉ còn lại Diệp Như lấy thân phận là một người mẹ mới có quyền lên tiếng.

"Còn về mẹ của em, em cũng có cách khiến bà thỏa hiệp..." Diệp Huyên còn chưa nói xong, Hạ Hoài Cẩn đã lắc đầu. Trong lòng cô có chút bất an, biểu hiện của mình quá mức gian cảo sao? Tuy rằng từ trước đến nay Diệp Huyên chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu khoa học, nhưng sinh ra trong mộtgia đình làm chính trị, xung quanh đều là những chính khách túc trí đa mưu, thủ đoạn chính trị của cô cũng không thể khinh thường. Lúc cô quyết định đem suy nghĩ của mình nói với Hạ Hoài Cẩn, trong lòng vẫn có chút không yên, sợ rằng biểu hiện quá mức mưu mô của mình khiến Hạ Hoài Cẩn phản cảm.

"Là anh quá vô dụng..." Hạ Hoài Cẩn nói, "Cái gì cũngđều dựa vào em nghĩ cách." Nụ cười của anh có chút áy náy, "Nhưng anh muốn, ít nhất là với mẹ của em, hãy để anh đi thuyết phục bà."

"Vậy em bồi thường cho em đi." Diệp Huyên dựa sát vào trong ngực anh, cô đã hiểu được dụng ý của Hạ Hoài Cẩn, con gái mà lại tính toán lợi dụng mẹ của mình, là điều khiến Diệp Huyên cảm thấy băn khoăn, lo lắng nhất. anh lại tình nguyện nhận lấy việc này, không cần nói nhiều thêm nữa, giữa hai người đã quá ăn ý.

Tất nhiên, một loạt những tin tức này cũng sẽ cải thiện địa vị tồn tại của tổ chức không ít, từ đó thức đẩy phong trào quyền nam giới phát triển. Kế hoạch này không trái ngược với nguyên tắc làm việc của Mặt trận giải phóng nam giới, sau khi thương lượng thỏa đáng với Diệp Huyên, Hạ Hoài Cẩn liền dẫn cô đi gặp Phương Nguyên.

"Ý tưởng này rất tốt." Phương Nguyên gật đầu, sau đó uyển chuyển nói, "Tôi không hề xem nhẹ suy nghĩ của cô, nhưng Diệp tiểu thư, muốn làm được việc này, cần rất nhiều quyền lực, chưa nói đến cái khác, chỉ riêng việc họp báo công khai tức là đã ngang nhiên đối đầu với chính phủ, cô chắc chắn giới truyền thông dám giúp cô đưa tin sao?"

thật ra Phương Nguyên không phải là không nghĩ đến việc thông qua dư luận để thay đổi hình ảnh của tổ chức, nhưng giống như những lời anh ta vừa nói, các phương tiện truyền thông có sức ảnh hưởng lớn sẽ không mạo hiểm giúp họ, mà các phương tiện truyền thông nhỏ lẻ thì hiệu quả không cao.

Diệp Huyên cười cười: "Mẹ của tôi là Diệp Như."

"Diệp Như?" Phương Nguyên sửng sốt mấy giây, sau khi hiểu ra thì trợn to mắt nhìn cô, "cô vừa nói, là Diệp Như đó?" Thấy Diệp Huyên bình tĩnh gật đầu, anh ta lại quay sang nhìn Hạ Hoài Cẩn, thấy hai người nắm tay nhau, liền bày ra vẻ mặt "tên nhóc nhà cậu đúng là có bản lĩnh."

Hạ Hoài Cẩn giật giật khóe miệng: "Đại ca, nói chuyện nghiêm chỉnh đi!"

"A, đúng rồi!" Phương Nguyên nhướng mày, "Diệp tiểu thư, cô nói chuyện này cho tôi biết, không sợ tôi bắt cô lại đem đi uy hiếp mẹ cô sao?"

Diệp Huyên nhớ lại Hạ Hoài Cẩn cũng từng hỏi như vậy không khỏi bật cười: "Tôi tin Hoài Cẩn, mà anh ấy tin anh, hơn nữa nếu anh muốn bắt tôi lại..." cô quay đầu, nhìn Hạ Hoài Cẩn khẽ cười: "Hoài Cẩn cũng sẽ không đồng ý."

"thật đúng là..." Phương Nguyên sung sướng nở nụ cười, anh đứng lên vỗ vỗ vai Hạ Hoài Cẩn, "Nếu còn không đi anh đây cũng bị hai người ngọt đến ngấy mất."

Hạ Hoài Cẩn cũng không hề xấu hổ: "Thế thì anh mau đi đi!"

"Tiểu tử thúi." Phương Nguyên trừng mắt liếc Hạ Hoài Cẩn một cái, rồi lại nhìn về phía Diệp Huyên nháy mắt, "Diệp tiểu thư, a, không đúng về sau phải gọi là Cửu đệ muội. Trong căn cứ, hiệu quả cách âm tốt lắm, em với lão Cửu cứ tùy ý."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com