Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 13


  Sự thật đã chứng minh, nam nhân không thể dễ dàng khiêu khích.

Diệp Huyên khóc không ra nước mắt quỳ ghé lên trên tháp, bởi vì nam nhân phía sau liên tục ra vào mãnh liệt, hai phiến mông trắng nõn đã đỏ bừng đầy dâm mỹ. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy eo nhỏ của nàng, côn thịt nóng rực giống như lưỡi dao liên tục đâm chọc trong hoa huyệt, trong bụng nhỏ của nàng lúc này giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Cái chày giã thuốc bị rút ra quăng bên chân Diệp Huyên, trên thân chày toàn là dâm thủy trong suốt, thỉnh thoảng có vài giọt dâm thủy bắn tung tóe ra nhỏ giọt lên nó, hỗn hợp bạch dịch sềnh sệt chảy xuống dọc theo đùi nàng, khiến phần tháp dưới thân nàng cũng ướt sũng, dâm mỹ không chịu nổi.

"Tướng công... Ân a... Từ bỏ... Tiểu huyệt cũng sắp bị chàng sáp hỏng rồi..." Khuôn mặt thiếu nữ chôn giữa đống chăn đệm, đau đớn vừa khóc vừa nhỏ giọng rên rỉ, Tô Tuyển không những không thương tiếc nàng mà động tác của hắn càng lúc càng kịch liệt. Tuyết phong cao ngất không ngừng nảy lên theo động tác rút ra đâm vào điên cuồng, mãnh liệt của hắn, hai khỏa đầu vú đỏ bừng vẽ ra đường cong mê người trong không khí. Tô Tuyển nhịn không được nhéo lấy vật nhỏ đang hoảng loạn kia, ngón tay mạnh mẽ ngắt, nhéo, khiến thiếu nữ dưới thân co rúm lại, tiểu huyệt lại ra sức mút vào, thiếu chút nữa khiến Tô Tuyển bắn ra.

"Nương tử, đừng mút..." Tô Tuyển thở hổn hển hôn lên vành tai Diệp Huyên, răng nanh của hắn khi nặng khi nhẹ cắn nàng, giống như con sói hoang đang thưởng thức con mồi yêu thích của nó, từ sau khi Diệp Huyên nói ra câu đó, dục vọng hắn cố gắng nhẫn nhịn ầm ầm bùng nổ, đè lại đôi chân của yêu nữ này, ôm lấy cơ thể thơm ngát của nàng ưỡn thẳng eo tới trước, liền mạnh mẽ trừu sáp từ lúc đó đến bây giờ.

Lúc đầu, Diệp Huyên còn thừa sức lực tác loạn trên người hắn, dùng cái miệng nhỏ nhắn liếm lên cơ ngực hắn, rồi lại duỗi ra đầu lưỡi chui vào trong mắt rốn hắn. Yêu nữ không sợ chết này thậm chí còn nghĩ muốn duỗi tay đến phía sau mông hắn, ý đồ là muốn đùa bỡn cúc huyệt giữa hai phiến mông của nam nhân. Ngay lập tức, Tô Tuyển phát một cái lên mông nàng, đem thân thể mềm mại của nàng lật ngược lại, nắm lấy eo nàng mà thao khiến nàng đến cả khí lực mà ren rỉ cũng không có.Lúc này, Diệp Huyên đã hối hận tới nỗi xanh cả ruột, không phải là nàng không biết nam nhân trong lúc làm chuyện ân ái đều đặc biệt dễ dàng đánh mất lý trí, nhưng cố tình trong lòng nàng ngứa ngáy muốn trêu chọc Tô Tuyển, bây giờ thì đúng là lấy đá đập lên chân mình. Tô Tuyển không giống những nam nhân lão luyện có đủ loại thủ đoạn mà làm nàng, nhưng hắn đang lúc tuổi trẻ mạnh mẽ, dương vật dưới háng vừa thô lại vừa dài, một khi cứng rắn lên, cho dù đã làm suốt hai ba canh giờ cũng không bắn một lần, cho dù Diệp Huyên có mềm giọng năn nỉ, khóc lóc cầu xin tha thứ, đóa hoa mềm mại giữa hai chân nàng cũng bị nam nhân chà đạp đến nỗi sưng đỏ, vừa dâm mỹ hỗn độn vừa vô cùng đáng thương.

Trải qua một phen như vậy, Diệp Huyên không chỉ không dám trêu chọc Tô Tuyển, mà còn phụng phịu vắng vẻ Tô Tuyển mấy ngày. Tô Tuyển ngày ngày vẫy đuôi bận trước vội sau, vừa giả vờ đáng thương vừa xum xoe, nịnh nọt, thật vất vả mới dỗ ngọt được nương tử nhà mình. Nhưng hắn thành thật không được vài ngày, trong lòng lại bắt đầu không an phận. Dù sao thì mỹ nhân ở trước mặt mà lại không thể ăn, căn trường thương dưới háng của Tô thiếu hiệp lại không vui. Hắn tất nhiên là không nỡ cứng rắn ép buộc nàng, vì thế Diệp Huyên thỉnh thoảng lại thấy một màn mỹ nam vừa tắm xong để trần nửa người trên lượn lờ trước mặt mình, còn lấy cái cớ rất chính đáng, quên lấy khăn mặt. Hắn còn bắt nàng mới sáng sớm liền ngồi trong viện thưởng thức Tô Tuyển luyện kiếm, lúc luyện kiếm vẫn cởi trần nửa người trên.

Diệp Huyên cảm thấy buồn cười, Tô Tuyển cẩn thận, dè dặt lấy lòng nàng, nàng đều biết. Nhưng cái đồ ngốc này, phải cho hắn chịu khổ vài ngày, Diệp Huyên cần dương tinh của hắn để giải độc mỗi ngày, nhưng mấy ngày nay nàng bắt Tô Tuyển tự thủ dâm rồi bắn ra, sau đó hắn sẽ đem dương tinh tới cho nàng uống, nhưng tuyệt đối không cho Tô Tuyển lại gần mình. Tô thiếu hiệp đáng thương chỉ có thể hự hự một mình, còn nương tử nhà mình thì thản nhiên ngổi một bên, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho hắn.

Thật ra Diệp Huyên cũng muốn ân ái với Tô Tuyển, nam nữ lưỡng tình tương duyệt, ở bên nhau ngày đêm, đang chìm đắm trong hương vị của tình yêu, sao có thể không khát vọng thân thể đối phương, nhưng thấy Tô Tuyển đã chịu đủ giáo huấn, Diệp nữ vương suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định tạm thời bỏ qua cho hắn.

  

  Gần đây, tâm tình Tô Tuyển cực kì tốt.

Hơn mười ngày ở trong Dược Vương cốc sống trong thế giới hai người cùng nương tử nhà minh, mắt thấy độc tố trên người Diệp Huyên dần dần biến mất, nội lực cũng gần như khôi phục được như lúc ban đầu, tình cảm của hai người cũng đang lúc mặn nồng. Tuy hắn biết phương pháp giải độc mà Thẩm Tinh nói với hắn tám chín phần mười là lừa gạt mình, nhưng Tô Tuyển không có trách hắn ta. Ngẫm lại mà xem, nếu không có phương pháp khác người này, Tô thiếu hiệp làm sao có thể tìm ra cái cớ đàng hoàng để ngày ngày đè nương tử nhà mình xuống mà táy máy tay chân. Hơn nữa, cảnh sắc trong Dược Vương cốc vô cùng tươi đẹp, cộng thêm việc không có tên nào không có dám xông vào cốc quấy rầy họ, ngày qua ngày, Tô Tuyển đúng là sống còn tiêu dao (ung dung tự tại) hơn cả thần tiên.

Trong mười mấy ngày này, kỹ thuật trong phòng the của hắn cũng tiến bộ phi thường. Người ta nói, nam nhân ở phương diện này đều là thiên tài cũng không phải là nói ngoa, nửa tháng trước Tô Tuyển vẫn là một con gà tơ hay ngượng ngùng, bây giờ so về hạ lưu, đến ngay cả yêu nữ Diệp Huyên cũng không chống đỡ được. Tuân theo nguyên tắc, thua người không thua trận, Diệp Huyên đã nhiều lần hăng hái phản kháng, xoay người đè tên đại lưu manh không biết xấu hổ này xuống, nhưng chỉ đáng tiếc là nàng đã quên mất một chuyện, cho dù là bị đè hay đè hắn thì người chiếm tiện nghi vẫn là Tô Tuyển...

Chuyện khiến Tô Tuyển càng thêm đắc chí là lần hắn ra khỏi cốc mua quần áo cho Diệp Huyên, lúc đó hắn bị sắc đẹp mê hoặc hoảng loạn chạy đi, vội vàng mua một bao lớn toàn là váy rồi trở về, kết quả là khi DIệp Huyên mở bao liền thấy, người này mua đến mấy chục cái áo ngắn với váy, nhưng lại không có một cái quần. Điều khiến Diệp Huyên càng thêm đau đầu đỡ trán chính là, không biếtTô Tuyển có phải là cố ý hay không, đến ngay cả yếm với tiết khố hắn cũng không mua về.

Nhìn Diệp Huyên trưng ra khuôn mặt với hai chữ "sắc lang" to đùng, Tô Tuyển vô cùng ủy khuất: "Ta thật sự là đã quên mất, tuyệt đối không phải cố ý." Lúc đo ở trong cửa hàng quần áo, hắn chỉ suy nghĩ mỗi một chuyện cái váy đó mặc lên người nương tử có bao nhiêu đẹp, làm sao có thể nhớ đến sự tồn tại của yếm với tiết khố.

Cũng may, trong Dược Vương cốc to lớn cũng chỉ có hai người họ, Diệp Huyên đảo mắt nghĩ, rồi hướng Tô Tuyển bày ra nụ cười ngọt ngào: "Thôi, chỉ mặc váy... cũng không phải là không thể."

Mũi Tô thiếu hiệp nóng lên, cuống quít vận nội lực mới đem máu mũi sắp phun ra ép trở về. Diệp Huyên thấy khuôn mặt hắn ngốc thối, liền nổi lên tâm tư muốn đùa hắn.

Sau đó, Diệp Huyên quả thật chỉ mặc mỗi váy với ngoại sam đi ra. Nàng trời sinh đã xinh đẹp, bộ váy lụa mỏng manh bọc lấy phần eo như dương liễu chỉ cần một bàn tay cũng đủ nắm chặt, cùng cặp vú cao vút, lúc đi lại đường cong duyên dáng giữa hai chân cũng lộ ra. Tô Tuyển chỉ vừa nghĩ tới chuyện dưới lớp lụa mỏng kia là cơ thể trần như nhộng, làm sao có thể kiềm chế. Không có yếm với tiết khố, hắn chỉ cần đưa tay duỗi vào là có thể bao lấy chốn đào nguyên đó, qua một phen vuốt ve, đùa bỡn, Diệp Huyên liền yếu đuối nằm trong lòng ngực hắn thở phì phò, chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm.Trong khoảng thời gian hoan hỉ này, khắp nơi trong Dược Vương cốc đều là dấu chân của hai người. Trong trí nhớ mười tám năm qua của Diệp Huyên, không có ngày nào mà nàng trôi qua không lo không nghĩ giống như hôm nay, cái gì cũng không cần nàng suy nghĩ, bởi vì nàng biết nàng có Tô Tuyển.

"Tướng công, chàng biết không." Nàng ghé vào trước ngực Tô Tuyển, ngước mặt lên nhìn hắn, "Lời nói lúc đó của ta... là thật lòng."

Những lời này không đầu không đuôi nhưng Tô Tuyển gần như là ngay lập tức hiểu được của Diệp Huyên.

Nàng từng nói, bởi vì ta thích huynh nên mới làm chuyện này. Bởi vì câu này, mà lần đầu tiên Tô Tuyển hiểu được cảm giác lo được lo mất, hắn tức giận vì bị lừa gạt, rồi lại tự lừa mình dối người không tin là mình bị lừa. Khi đó, Tô Tuyển đã nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chẳng trách tiền bối trên giang hồ đều nói yêu nữ ma giáo rất biết cách mê hoặc lòng người, hắn cũng bị yêu nữ này mê hoặc.

Nhưng hắn vui vẻ chịu đựng nàng mê hoặc, Tô Tuyển nghĩ, cho dù Diệp Huyên đang lừa hắn, chỉ sợ hắn cũng cắm đầu mà chui vào, cam tâm tình nguyện làm một tên đại ngốc.

Chỉ có điều đó cũng chỉ là giả thiết thôi, trong cuộc sống cũng không có nhiều người may mắn có được kết quả mỹ mãn, nhưng cuối cùng hắn đã có được may mắn đó.

"Ta biết." Tô Tuyển khẽ mỉm cười nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình, ta biết nàng yêu ta, mà ta - cũng yêu nàng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com