Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 + 3


  Rất nhanh đã trôi qua ba ngày, tàu Hi Hòa đã tiến vào ranh giới của tinh hệ Jade, mà hạm đội FPA vẫn luôn di chuyển trong không gian của tinh hệ. Keltu cũng không hạ lệnh tăng tốc độ, theo tin tức tình báo thì nhiên liệu dự trữ của hạm đội này cũng có hạn, trong tinh hệ Jade không có nơi nào để tiếp viện nhiên liệu cùng lương thực cho tàu chiến, bọn họ không có khả năng ở mãi trong này. Việc tàu Hi Hòa cần làm lúc này là chậm rãi tiếp cận con mồi, sau đó cho nó một kích trí mạng.

Nhưng Diệp Huyên vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, vũ trụ lớn như vậy, chỗ để trốn cũng có nhiều lắm, cuối cùng thì hạm đội này vì lý do gì mà lại trốn ở nơi hoang tàn vắng vẻ như thế này. Bọn họ có thể chạy trốn đến những tinh hệ trung lập mà không thuộc sự quản lý của đế quốc, hơn nữa trước đây bọn họ cũng đều làm như vậy.

Diệp Huyên nói với Keltu ý kiến của mình, khi đó Keltu đang đọc một cuốn sách, ở trong thế giới mà công nghệ thông tin đạt đến trình độ phát triển cực cao mà việc chặt cây là một hành vi trái pháp luật và có chế tài xử lý rất nặng thì đọc một cuốn sách là hành vi xa xỉ mà chỉ có tầng lớp thượng lưu của giới quý tộc mới có thể hưởng loại đãi ngộ này, hắn bắt chéo hai chân một cách tao nhã, trên quần xuất hiệnmột vài nếp gấp nhỏ phác họa độ cong ưu nhã của đôi chân thon dài, ngón tay hắn với những khớp xương rõ ràng đặt trên trang sách, đầu ngón tay ma sát trên trang giấy phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ. một màn này giống như một bức tranh cổ điển tao nhã, trực tiếp đập vào mắt Diệp Huyên.

Trong lòng cô chợt nảy lên một cái rất nhẹ, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng. Ngay sau đó, Diệp Huyên liền vì hành vi của mình mà tự phỉ nhổ không thôi. Chết tiệt, trong đầu mình cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì bị hắn mê hoặc đến mất lý trí?

Keltu tất nhiên là không biết cấp dưới đang đứng trước mặt mình vừa mới tự kiểm điểm bản thân vì động tâm trong nháy mắt đó, Keltu tùy ý đóng sách lại, mày kiếm hơi nhíu: "Trung úy tìm ta có chuyện gì sao?"

hắn rất ít khi có động tác hơi ngả ngớn như thế này, xem ra tâm tình hắn lúc này đang rất tốt. Diệp Huyên áp chế những suy nghĩ miên man trong đầu mình, nói rõ suy nghĩ của mình lại một lần.

"cô không cần lo lắng nhiều như vậy." Keltu lãnh đạm kéo khóe miệng, "Đương nhiên, ta cũng cảm thấy rất cao hứng khi thấy cô làm việc nghiêm túc như vậy, nhưng đây là quyết sách của phía trên, cho nên..." hắn đem hai khuỷu tay chống lên bàn, mang theo một chút lười biếng ý tứ hàm xúc nói, "cô có thể đi ra ngoài rồi, Trung úy."

Diệp Huyên hoàn toàn bất lực chấp nhận, cái thái độ này của hắn - thật sự là khiến người ta vô cùng chán ghét! Đầu óc mình đúng là bị lú lẫn rồi mới đem một người vừa ngạo mạn vừa giáo điều, cực kỳ khó ưa trở thành anh hùng rồi thầm mếm nhiều năm như vậy, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn còn thầm mếm hắn!

"Tướng quân." Diệp Huyên cố nén giận, "Tôi phân tích quỹ đạo hoạt động của FPA trong vào ba năm vừa rồi, tôi cho rằng tình huống bây giờ là vô cùng khác thường..."

"Ta nói rồi" Keltu dứt khoát ngắt lời cô, "cô có thể đi ra ngoài."

"Shit!" Hung hăng đá một phát vào cái hòm trước mặt, chà đạp nó một hồi, Diệp Huyên mỡi miễn cưỡng kiềm chế được xúc động muốn tẩn cho Keltu một phen tơi bời - mặc dù xét về mặt ưu thế về gen thì cô đánh không thắng được hắn.

không phải là chưa từng bị thủ trưởng đối xử như vậy, nhưng lúc này cô lại cảm thấy tức giận đến mức này có lẽ phần lớn nguyên nhân là vì người kia là Keltu. không muốn thừa nhận mình thích một người như thế, vừa thất vọng vừa cảm thấy bị sỉ nhục khiến cô cảm thấy vô cùng rối loạn. Dường như nếu mình yêu Keltu thì chính là đang giẫm đạp lên sự kiên trì suốt thời gian qua của mình cũng là đang phản bội lại đồng bào của mình.

Diệp Huyên cáu kỉnh cào tóc, từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người lý trí, cứng cỏi nhưng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cô lại liên tiếp có những hành vi thất thố trước mặt người đàn ông ngạo mạn đó, nếu tiếp tục làm sĩ quan phụ tá của Keltu, cô cảm thấy mình sắp bị hắn bức điên rồi.
"Tích! Tích! Tích" Chuông cảnh báo của hệ thống phòng không đột ngột vang lên, ngay sau đó giọng nói của Al liền vang lên khắp nơi, "Hệ thống phòng ngự phát hiện một chiếc tàu chiến ở phía trước, gọi không trả lời, phán định là tàu chiến của địch. Cảnh báo toàn chiến hạm, tất cả binh sĩ đều tiến vào vị trí chiến đấu."

Bị tập kích?!

Diệp Huyên vội vàng chạy về phòng điều khiển, dọc đường gặp được không ít người, ai cũng vội vàng, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc. Rada phòng ngự của tàu Hi Hòa có phạm vi 6 vạn năm ánh sáng, nhưng chiếc tàu chiến này lại xuất hiện mà không có chút tiếng động, có khả năng là tàu chiến của bọn họ được trang bị kỹ thuật tàng hình cực kỳ cao. Ngoại trừ hạm đội FPA thì không còn ai lại vô duyên vô cớ đi công kích tàu Hi Hòa, nhưng theo những thông tin tình báo trong bộ thì FPA tuyệt đối không có kỹ thuật cao cấp đến mức này.

rõ ràng, tất cả mọi người đều hiểu được điểm này. Trong lòng Diệp Huyên chùng xuống, cảm giác bất an ngày càng rõ rệt, trong khoang thuyền không ngừng có âm thanh thông báo:

"Mời hạm trưởng nối kênh thông tin C4"

"đã kiểm tra vật thể bay với vận tốc rất nhanh."

"Phán định danh tính của tàu chiến địch, 2 chiếc tàu tuần tra, 1 tàu trinh sát, 7 tàu chiến đấu, thuộc FPA hạm đội vũ trụ 742, chưa xác định được tọa độ của địch."

quả đúng là bọn họ! Hạm đội 742, đúng là đối tượng tiến công trong nhiệm vụ viễn chinh lần này của tàu Hi Hòa, những lo lắng lúc trước của Diệp Huyên là chính xác, nhưng trong tình cảnh này cô lại không có chút vui vẻ. Đúng lúc này, Keltu lại từ trong phòng điều khiển vội vàng đi ra rồi lướt qua người cô, "Tướng quân!" Diệp Huyên vội vàng gọi lớn, Keltu quay đầu, trong đôi mắt màu nâu của hắn không hề có một chút dao động, "Tướng quân, tôi có chuyện muốn nói." Diệp Huyên bước nhanh về phía hắn, hạ giọng nói, "FPA có kỹ thuật tàng hình!"

"Ta biết." Keltu liếc mắt nhìn Diệp Huyên một cái, giọng nói thản nhiên giống như hắn đang nói chuyện thời tiết ngày hôm nay thật đẹp chứ không phải là vấn đề tin tình báo của bộ xuất hiện một sai lầm cực kỳ lớn.

Diệp Huyên ngẩn người, rồi ngay sau đó cảm giác tức giận liền giống như thủy triều cuộn trào xô tới, "Ngài đã biết." Giọng của cô có mấy phần bén nhọn, "vậy ngài có hiểu được ý nghĩa của chuyện này là gì không? Có lẽ chúng ta..."

"Trung úy." Keltu lại lần nữa ngắt lời Diệp Huyên, "Đây không phải là lúc để bàn luận việc này, ta nghĩ..." hắn hơi rũ xuống mi mắt, cặp đồng tử lạnh như băng dường như đang chuyển động, ánh mắt có chút ý tứ không rõ ràng, "cô hẳn là biết phân biệt nặng nhẹ." nói xong hắn không thèm liếc nhìn Diệp Huyên một cái đi thẳng đến bàn chỉ huy cầm lấy máy liên lạc, nhấn xuống nút đóng mở.

"Thưa ngài..." Liên lạc viên có chút luốn cuống nhìn hắn, "Đối phương yêu cầu được đối thoại với chúng ta."

"không có gì để thảo luận cả." Keltu đưa tay phải lên, tùy ý mở cúc áo nới lỏng cổ tay áo, "Đem năng lượng tập trung đến pháo phòng ngự, tất cả chuẩn bị sẵn sàng," hắn hơi ngừng lại một chút, từ giữa bờ môi mím chặt phun ra hai chữ "Nổ súng."  

----------------------------------------CHƯƠNG 3-------------------------------------------------

  

"Tôi cho là, cô hẳn phải biết phân rõ nặng nhẹ."


Nghe được câu này, Diệp Huyên phải thật kiềm chế, mới không đem nắm đấm giáng xuống khuôn mặt tuấn tú có thể khiến hàng vạn hàng nghìn cô gái phải phát cuồng của Crato. Chỉ số thông minh của điều chỉnh giả đã được gien tái tạo lại, Diệp Huyên không tin là Crato lại không biết rằng FPA có được kỹ thuật tàng hình có ý nghĩa đến mức nào.

Ngành khoa học kỹ thuật của loài người phát triển nhanh chóng cho tới tận ngày nay, nhưng kỹ thuật tàng hình vẫn là khó có thể đạt được thành tựu. Sức mạnh hùng hậu như đế quốc Nebula tuy rằng nắm giữ kỹ thuật này, nhưng cho đến nay, kỹ thuật tàng hình chỉ được dùng trong quân đoàn đứng đầu. Mà đứng đầu cũng chỉ có những nhân vật quan trọng có khả năng nắm vững kỹ thuật, làm thế nào lại lọt vào tay FPA? Quân đội tình báo sao có thể mắc sai lầm nghiêm trọng như vậy? Lại nghĩ đến hạm đội 742 có những biểu hiện khác thường, Diệp Huyên nghi ngờ nhiệm vụ viễn chinh lần này nhất định là một âm mưu!

Chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút có thể hiểu được sự tình, Crato lại đối với nhiệm vụ lần này thật quá lơ là, chỉ có thể là hai nguyên nhân, hoặc là hắn cao ngạo đến cực điểm, nên không chấp nhận lời khuyên ngăn của Diệp Huyên, hoặc là...hắn có liên quan đến âm mưu lần này.

Nghĩ tới đây, máu trong cơ thể Diệp Huyên như đông lại.

Lúc này xung đột vẫn còn tiếp tục, phạm vi hỏa lực của Hi Hòa che phủ cả một vùng trời rộng lớn, tên lửa đạn đạo vẽ ra từng vệt sáng chói mắt trên bầu trời vũ trụ sâu thẳm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã phá hủy ba chiến thuyền chiến đấu của địch. Nhưng ngày càng nhiều chiến thuyền không ngừng vọt ra, thanh âm của điều khiển viên ra đa mang theo run rẩy: "Báo cáo cho thấy có rất nhiều vật thể đang di chuyển rất nhanh, có hai mươi tàu chiến...không đúng, hai mươi lăm, hai mươi tám, là ba mươi ba tàu chiến!"

Tâm Diệp Huyên ngày càng nặng trĩu, có thể thấy Hi Hòa đã rơi vào bẫy của địch, đối phương rõ ràng đã có chuẩn bị trước. Cái gì mà nhiên liệu dự trữ đã không còn đủ, sinh lực của hạm đội 742 bị hao tổn nặng nề...Tình báo lúc trước khiến cả hạm trưởng lẫn nhóm sĩ quan ung dung thoải mái, lúc này những người trên chiến hạm giống như mới bị giáng một bạt tai, hung hăng đánh vào mặt từng người một.

"Thưa ngài..." Phó hạm trưởng Romon lên tiếng nhưng cuối cùng lại im bặt.

"Ba mươi ba tàu chiến sao?" Crato nhếch miệng, lộ ra nụ cười lãnh đạm, "Muốn đối phó với Hi Hòa, chiến lực như vậy sợ là vẫn còn chưa đủ, bây giờ chính là thời điểm thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, hắn hơi nheo mắt lại, trong con ngươi toát ra ánh sáng sắc nhọn, "Thượng tá Romon, ta nói vậy có đúng không?"

Lời còn chưa dứt, chuyện phát sinh khiến mọi người kinh hãi, Romon đứng một bên Crato đột nhiên rút khẩu súng lục bên hông, Diệp Huyên chỉ kịp nghe một tiếng hừ lạnh, tiếng súng nổ liền liên tiếp vang lên. Crato lắc người lui ra sau, giơ súng bắn chết ba tên lính đang tiến tới hắn trong chớp mắt.

Diệp Huyên sửng sốt đến ngây người, nhưng cô không chút do dự rút ra khẩu súng lục, một cước đánh ngã một binh sĩ, xoay người bảo vệ phía sau cho Crato. Ngay lúc này ánh đèn phụt tắt trong nháy mắt, toàn bộ đài chỉ huy, không đúng, đúng hơn phải là tình thế trên cả chiến hạm Hi Hòa xuất hiện biến hóa kinh người. Diệp Huyên và Crato vừa không ngừng nổ súng, vừa di chuyển tới sân bay, Thượng tá Romon tuy rằng đã bị Crato bắn chết, nhưng ngày càng nhiều binh sĩ không ngừng hướng tới bọn họ mà bao vây. Cùng lúc đó, một vài người xông ra yểm trợ bên cạnh cho Crato, cả hai bên đều giao chiến quyết liệt.

"Đây là một cuộc phản loạn..." Diệp Huyên thấp giọng nói, có là một kẻ ngu đi chăng nửa, thì lúc này nhìn tình hình trước mắt cũng hiểu ------ một số người trên Hi Hòa đã về phe FPA, mà Crato đã sớm biết chuyện này.

Binh sĩ phản loạn cùng binh sĩ dưới trướng Crato đều có lực lượng ngang nhau, tiếng nổ chói tai càng lúc càng lớn, Hi Hòa dù có khổng lồ cỡ nào đi chăng nữa, thì với tình hình cả trong lẫn ngoài của chiến hạm đều ngập trong lửa đạn thì cũng phải rung chuyển, "Chiến hạm sắp rơi xuống!" Diệp Huyên la lớn.

cô còn tưởng rằng Crato sẽ không trả lời, nói không chừng hắn căn bản cũng không thể nghe rõ. Crato liếc nhìn Diệp Huyên, giơ súng nhắm chuẩn xác vào tim của một tên lính phản loạn, "Đừng lo." hắn thản nhiên nói, "Bọn chúng sẽ không phá hủy chiến hạm này."

Ngay lúc này, những binh sĩ yểm trợ cho bọn họ đã lùi dần về phía sân bay. Thấy Crato ra hiệu, Diệp Huyên nhanh chóng leo lên một con tàu tuần tra loại nhỏ, cửa khoang thuyền vừa đóng lại cô mới phát hiện chỉ có một mình Crato tiến vào.

"Làm sao..."

Lời còn chưa dứt, Crato chỉ bàn điều khiển phía sau lưng cô: "Khởi động phi thuyền đi."

Bây giờ không phải lúc để tức giận, bây giờ không phải thời điểm để tức giận...Im lặng không nhìn về phía người đàn ông đang vênh mặt hất hàm sai khiến, Diệp Huyên khởi động bàn điều khiển, mắt hướng tới các đồng hồ vận tốc trên đó, từng con tàu tuần tra cũng đã bắt đầu kích nổ bay lên ----- đó là quân yểm trợ của họ.

Tiếng vù vù làm chấn động không trung, tàu tuần tra bay qua cửa khoang chứa máy bay của chiến hạm, Diệp Huyên nhìn về phía Hi Hòa một lần cuối cùng. Đạn đạo va chạm trên thân hạm, những tia lửa tóe lên chiếu rọi một mảng sáng rực lên tấm màn đen thẳm của vũ trụ ----- giống như một màn pháo hoa trước khi nó rơi xuống, làm lóa mắt tất cả mọi người.

(~^~)(~^~)

"Hi Hòa đột nhiên biến mất, có lẽ đã bị đánh hạ, hoặc đã rơi vào tay của FPA."
"Thất bại lớn nhất kể từ khi lập nên đế quốc? Thần thoại chiến thần bất bại đã chính thức bị đánh bại."

"Quân thần của đế quốc đã bại trận, Thiếu tướng Crato đã không còn ở trên mặt đất."

Diệp Huyên liên tục điều chỉnh tần số kênh thông tin, máy truyền tin, không chỗ nào là không đưa tin về cùng một sự kiện khiến mọi người trở nên nghiêm trọng và khiếp sợ. Sau cuộc nổi loạn trên Hi Hoà tới nay đã hơn bảy ngày, trải qua 36 giờ đồng hồ truyền đi tin tức, trận chiến giữa Hi Hòa và hạm đội 742 đã sớm lan truyền khắp nơi. Mọi người dân của đế quốc đều lo lắng, cuối cùng Hi Hòa vẫn bị đánh hạ, vẫn bị FPA chiếm giữ, mà binh sĩ trên chiến hạm lại không thấy đâu. Phải biết rằng chiếc chiến hạm này là do Crato chỉ huy, mặc dù không đề cập tới tước vị và quân chức của hắn, nhưng Crato lại là người đứng đầu, chuyện hắn mất tích chắc chắn sẽ gây ra một cơn bão trong nền chính trị của đế quốc.

Nhưng Crato lại giống như không hề quan tâm, nhờ sự yểm trợ của những quân sĩ quả cảm, Diệp Huyên lái con tàu tuần tra tên là Nancy này thuận lợi thoát khỏi sự truy bắt của quân địch, ban đầu Diệp Huyên cho rằng Crato sẽ nghĩ cách để quay trở về hệ Mặt Trời, đâu ngờ rằng hắn lại ra lệnh cho Diệp Huyên tiếp tục thâm nhập vào thiên hà Jade.

"Tướng quân." Thanh âm Diệp Huyên cứng rắn, "Lượng nhiên liệu còn lại chỉ còn đủ cho ba ngày."

"Chỉ cần cho một ngày là đủ." Crato thờ ơ tiếp tục uống trà, "Chúng ta sẽ hạ cánh xuống hành tinh Dopulo."

Thiên hà Jade và hệ Mặt Trời giống nhau bởi vì chúng đều có tám tiểu hành tinh, lý do tám tiểu hành tinh này bị chia cách là vì trước đây tám nhà thám hiểm đã phát hiện và đặt tên cho chúng, tinh cầu Dopulo là hành tinh nhỏ nhất. Hành tinh có màu xanh lục và có tầng khí quyển giống với Trái Đất, 70% bề mặt của hành tinh đều được cây xanh tươi tốt che phủ. Ở đây khí hậu ôn hòa, cảnh vật xinh đẹp, nhưng lại không có bất kì sinh vật có trí tuệ cấp cao nào. Khi phát hiện ra tinh cầu Nopula, đế quốc từng cử một nhóm các nhà khoa học đến đây để bắt đầu nghiên cứu cùng khảo sát, nhưng vài năm trước đã rút về.

Có thể thấy, Crato đối với lần này hết sức rõ ràng. hắn ra lệnh cho Diệp Huyên dò tìm nơi nhóm khoa học đã lưu lại lần trước trên ra đa, bước ra cửa khoang trước, giơ tay ném cho Diệp Huyên một cái vòng kim loại bạc.

"Đây là gì?" Diệp Huyên ngờ vực nhìn hắn.

"một bộ giáp tàng hình." Crato đeo cái vòng vào cổ tay, ấn nhẹ một cái, chỉ thấy một tầng gợn nước gần như trong suốt lộ ra bao phủ lấy hắn, như một lớp sương bám vào y phục của hắn, theo đó liền biến mất.

Chậc, Diệp Huyên trong lòng không khỏi bĩu môi, quả không hổ danh đại quý độc quyền cao chức trọng, bộ giáp được lắp ráp theo chiều cao của quân đội, toàn bộ đế quốc số người có tư cách sử dụng nó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Do có nhiều cây xanh, điều kiện tự nhiên của tinh cầu Dopulo lại vô cùng nguy hiểm, khi được trang bị bộ giáp, cả cơ thể giống như được bọc trong một cỗ máy khổng lồ, không có chỉ có khả năng phòng ngự cao, mà khi di chuyển cũng hết sức thuận tiện.

Diệp Huyên ấn nút khởi động, đợi đến khi tầng nước trong suốt biến mất, cô cảm giác toàn thân cô như được bao phủ bởi một lớp màng mềm mại. không đúng, cô đột nhiên ngây người. Nếu nói bộ giáp này được chế tạo dựa trên hình thể của người sử dụng, nói cách khác, thứ này không thể tự sản xuất, cô phải làm sáng tỏ chuyện này.

"Hết thảy tất cả...đều là kế hoạch của anh?"

Giọng nói phía sau truyền đến khiến Crato hơi bước chậm lại, nhưng chỉ trong chốc lát. hắn vẫn không để ý đến Diệp Huyên, tiếp tục bước xuống cầu thang bên mạn tàu, Diệp Huyên nổi giận đùng đùng nhìn hắn chằm chằm, "anh đứng lại!" Tay áo thình lình bị kéo lấy, hắn quay đầu, Diệp Huyên tức giận nhìn hắn chằm chằm, "anh biết trên Hi Hòa có kẻ phản bội, tôi đã sớm biết. Nhưng không chỉ riêng việc đó, quân đội tình báo mắc sai lầm lớn, hạm đội 742 thực sự là một cái bẫy...Tất cả những chuyện đó, thực ra anhđã sớm biết rõ, nếu theo tôi suy đoán," Diệp Huyên nhớ lại câu nói của Crato, "anh nói bọn chúng sẽkhông phá hủy chiến hạm, đó là bởi vì mục đích của hạm đội 742 là chiếm lấy Hi Hòa. Mọi chuyện vốn rất đơn giản, giả dụ anh không đến Hi Hòa, thì thượng tá Romon chính là hạm trưởng của Hi Hòa. Hạm trưởng từ lâu đã tạo phản, thì Hi Hòa sẽ là vật trong tay của FPA."

Những suy nghĩ trong đầu Diệp Huyên ngày càng rõ ràng. "Nhưng chỉ cần Hi Hòa vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát của đế quốc, FPA không thể có được nó. Cho nên FPA mới phải đặt bẫy, dẫn dụ điều động binh sĩ của Hi Hòa rời khỏi đế quốc đến thiên hà Jade...Ngay từ đầu quân khu đã muốn phái hạm đội đi, nhưng nghị viện lại không đồng ý." Diệp Huyên hít sâu một hơi, "...Lý do là vì trong nghị viện có tay chân của FPA. Sau đó dựa theo kế hoạch của chúng, Hi Hòa sẽ ra trận, tiến tới thiên hà Jade cùng với hạm đội 742 giao chiến sau khi bị 'đánh rơi'. Thượng tá Romon chỉ cần bí mật giết chết hạm trưởng thì FPA có thể có được chiến hạm cấp cao của đế quốc mà không phải tổn thất một binh sĩ nào."

"Đó là do tên Romon tự mình tìm tới." Crato lạnh lùng nhìn Diệp Huyên, "Diệp tiểu thư," ------- có thể thấy, hắn hiện tại rất không thoải mái, "Tôi thừa nhận cô hết sức thông minh," hắn dời tầm mắt xuống bàn tay đang nắm lấy ống tay áo hắn của Diệp Huyên, "Nhưng lễ nghi của cô thì lại hỏng bét."

Nhưng Diệp Huyên mặc kệ tên đàn ông đáng ghét này có thoải mái hay không, cô càng níu chắt lấy tay áo của Crato: "Ha ha, chút thông minh đó của tôi so với Tướng quân Crato thì đúng là chỉ bằng một phần mười của ngài. anh biết rõ kế hoạch của Romon, cho nên mới tương kế tựu kế*. Tôi không biết anh là lấy cớ gì để đến Hi Hòa, FPA sẽ nghĩ như thế nào? Vừa có thể có được Hi Hòa, lại bắt giữ được ngài Công tước của đế quốc Nebula làm tù binh, sự xuất hiện bất ngờ của ang, đối với bọn chúng thật đúng là cầu còn không được."

(*tương kế tựu kế: lợi dụng kế của đối phương mà lập kế đối phó lại).

Cơn tức giận ngày càng mãnh liệt trong lồng ngực, Diệp Huyên cũng không chú ý đến, cô là đang níu chặt lấy cổ tay của Crato: "Sau đó anh thuận lợi đâm bọn họ một nhát, đúng vậy.... đúng vậy...Chật vật trốn chạy khỏi Hi Hòa, thoạt nhìn anh thật sự bại trận, chính tôi ngay từ đầu cũng nghĩ như vậy," cô giơ cổ tay lên, "Cho đến khi tôi phát hiện ra bộ giáp này được lắp ráp dựa theo cơ thể của tôi."

Nếu không phải là có kế hoạch hạ cánh xuống hành tinh Dopulo từ trước, thì sao Crato lại có thể biết trước mà chuẩn bị sẵn cho cô một bộ giáp? Sau khi suy nghĩ kĩ càng, những nghi ngờ trong lòng Diệp Huyên dần tiêu tán. Vì sao Crato không vội quay trở về hệ Mặt Trời, dù biết Romon là kẻ phản bội, tại sao vẫn để cho Hi Hòa rơi vào tay FPA ----- bởi vì...mục đích của Crato chính là, hắn muốn cho mọi người nghĩ rằng Hi Hòa đã bị đánh hạ.

Hoặc chính xác hơn, đó là khiến mọi người nghĩ hắn đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com