Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2


  Lúc Diệp Huyên vào cung, Cảnh Tông đã là lão nhân năm mươi mấy tuổi, bởi vì ốm đau nhiều năm, ngay cả sức lực để ăn cơm mặc quần áo cũng không có, làm sao có thể cùng nàng viên phòng. Bởi vậy, tuy rằng nàng là quốc mẫu của Đại Dận, sau khi Cảnh Tông băng hà nàng trở thành thái hậu, nhưng thật ra nàng vẫn là xử nữ.

Khối thân thể xinh đẹp này chưa từng bị nam nhân xem qua, nơi non mềm xấu hổ kia ngay cả Diệp Huyên cũng rất ít khi đụng chạm. Giờ phút này, một bàn tay nóng rực đang đặt lên nơi đó, đầu ngón tay Tiêu Diệp vân vê hoa môi, gập đầu ngón tay đẩy ra hoa phùng nhỏ hẹp, đem ngón tay đâm vào.

"Đừng!" Diệp Huyên dường như sắp chết trong nụ hôn của hắn, lưỡi bị lưỡi của hắn cuốn lấy, ở trong miệng nhỏ của Diệp Huyên tàn sát bừa bãi thành một mảng hỗn độn. Nàng liều mạng giãy giụa, nhưng dưới sự đùa bỡn của Tiêu Diệp thân thể nàng càng ngày càng mềm, đợi đến khi ngón tay Tiêu Diệp bắt đầu trừu sáp trong hoa huyệt, Diệp Huyên cảm thấy hoa tâm căng thẳng, bất ngờ phun ra một cỗ hoa dịch.

"Thật ẩm..." Tiêu Diệp đem ngón tay rút ra đưa tới trước mặt Diệp Huyên, chỉ thấy ngón tay hắn dính một mảng ẩm dính, sáng lấp lánh, Tiêu Diệp đem hai ngón tay hơi tách ra, dâm thủy chảy thẳng xuống, ở giữa hai ngón tay tạo nên một sợi chỉ bạc dâm mỹ. Nụ cười trên mặt nam nhân nguy hiểm đến cực điểm, hắn nhíu mày, giữ chặt cổ Diệp Huyên, đem hai chân đang khép chặt của nàng mở lớn, "Muốn?"

Diệp Huyên vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, nàng xuất thân thế gia danh môn, chưa từng nghe những lời nói hạ lưu như thế này. Trong lòng thì kháng cự vạn phần, nhưng thân thể lại hoàn toàn không nghe nàng sai khiến. Bị Diệp Huyên cười như không cười nhìn chằm chằm, dâm thủy trong hoa huyệt không ngừng chảy ra, khiến hạ thân nàng càng thêm lầy lội.
"Cửu lang." Nàng cật lực kiềm chế, "Ngươi không muốn tạo nên sai lầm lớn thì tỉnh táo lại đi!"

"Ta rất tỉnh táo." Tiêu Diệp lười biếng bắt lấy bàn chân đang đá tới của Diệp Huyên, nhìn vẻ mặt say khướt của hắn, nơi nào có một chút thanh tỉnh. Hắn nắm lấy chân Diệp Huyên kéo tới, thân thể cũng tự nhiên sáp tới trước, đem dương vật đã cứng rắn để nơi hoa tâm Diệp Huyên. Trong lúc Diệp Huyên không để ý, quần của Tiêu Diệp đã sớm không cánh mà bay. Côn thịt nóng bỏng không có gì cách trở, trực tiếp đỉnh lên huyệt khẩu Diệp Huyên. Bởi vì Tiêu Diệp đã dùng ngón tay khuếch trương qua, huyệt khẩu vẫn nhỏ hẹp như trước, nhưng đã mở ra hoa động nho nhỏ. Mị thịt trước huyệt khẩu không ngừng co rút, hút lấy quy đầu to lớn.

"Hừ..." Tiêu Diệp kìm không được mà phát ra một tiếng hừ nhẹ khiến người ta mặt đỏ tim đập, hắn đang liếm tuyết nhũ của nàng, răng nanh khẽ ma sát lên đầu vú, phát ra âm thanh chậc chậc dâm mỹ vang dội, "Thật mềm... Hút thật thoải mái..." Hắn ngẩng đầu lên trêu đùa, "Ta hút ngươi có thoải mái hay không hửm?"

"Cửu lang, ngươi!" Diệp Huyên làm sao chịu được loại lời nói này, huyệt khẩu lại mấp máy một trận, đem quy đầu hút thêm một chút. Nàng cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, không thể tin được bản thân là loại nữ nhân không biết xấu hổ như thế. Vui sướng giấu kín trong nội tâm như một sợi roi dài, không chút lưu tình tra tấn Diệp Huyên. Tiêu Diệp uống say, việc này vốn là một chuyện hiểu lầm. Thế nhưng bản thân không những không đẩy hắn ra, mà còn mềm nhũn nằm trong lòng hắn, tùy ý hắn đùa giỡn. Diệp Huyên chợt thanh tỉnh lại, nàng dùng hết sức lực toàn thân đẩy Tiêu Diệp ra, thừa dịp Tiêu Diệp vẫn còn say dưới chân không vững, cuống quít từ trong ôn tuyền trèo ra.

Tùy tiện cầm lấy một cái áo choàng phủ lên người, Diệp Huyên chuẩn bị rời khỏi nơi này, lại nghe thấy Tiêu Diệp phía sau thống khổ rên một tiếng. Trong lòng Diệp Huyên cả kinh, đáy ao trơn trượt, Tiêu Diệp sẽ không thực sự bị ngã xuống đi. Nàng cắn răng một cái, trở về bên ao nhìn hắn. Đột nhiên, mắt cá chân bị một bàn tay bắt lấy, trời đất như đảo lộn, Diệp Huyên nằm sấp trên mặt đất bị nam nhân áp dưới thân.

  

  Hơi nước tràn ngập trong điện, Diệp Huyên thân mình lõa lồ bị nam nhân đặt dưới thân tùy ý vuốt ve đùa giỡn. Ngón tay Tiêu Diệp kẹp chặt lấy hai cánh hoa môi, tiểu hoa châu run rẩy xuất hiện, Diệp Huyên nức nở một tiếng, thân thể không tự chủ được mà mềm xuống. Bầu ngực bị Tiêu Diệp nắm trọn trong bàn tay, đầu vú bị ngón tay hắn ma sát mà trở nên cứng rắn, lưỡi Tiêu Diệp không ngừng liếm dọc tấm lưng Diệp Huyên: "Đều đã cứng rắn, còn chạy làm gì." Hắn tựa hồ rất đắc ý sau khi lừa gạt được Diệp Huyên, đầu lưỡi mang theo mùi rượu lại tấn công cái miệng nhỏ của Diệp Huyên, giữ chặt cằm nàng bắt buộc nàng cùng hắn dây dưa.

Diệp Huyên bị hắn hôn đến nỗi thở hổn hển, cái lưới thơm tho bị Tiêu Diệp cuốn lấy, một lát bị hắn mút lấy, một lát lại bị cuốn vào trong miệng hắn. Hắn đem nước bọt trong miệng Diệp Huyên nuốt vào, lại đem nước bọt của mình mạnh mẽ đẩy vào trong miệng Diệp Huyên. Mùi rượu nồng nặc ập đến, Diệp Huyên bị nghẹn đến đỏ cả hốc mắt, chỉ có thể phát ra vài tiếng vụn văt: "Dừng tay... Ngươi mau, dừng tay... Đừng, đừng có sờ nơi đó..."

"Hừ." Tiêu Diệp ngậm lấy đầu lưỡi Diệp Huyên, dùng sức mút lấy. Ngày thường luôn là dáng vẻ nhu hòa đoan chính, bây giờ say đến thần chí không rõ, lại bá đạo, tà khí như thế, động tác đùa bỡn hoa huyệt càng thêm kịch liệt, cắn lên đầu lưỡi Diệp Huyên một cái, "Ta càng muốn sờ nơi đó, còn không chỉ muốn sờ thôi đâu..." hắn đem dâm thủy dính đầy bàn tay xoa lên côn thịt, cả cây gậy thô to dính đầy dâm dịch ẩm dính, càng thêm dâm mỹ, "Còn muốn cắm đi vào."

"Đừng!" Diệp Huyên trong lòng căng thẳng, nhận thấy quy đầu một lần tiếp một lần đỉnh lên huyệt khẩu bản thân, nàng vừa sợ vừa vội, "Cửu lang, ngươi nhìn ta! Ngươi có biết ta là ai không? Mau dừng tay!" Ngay trong lúc nàng đang giãy giụa la hét ầm ĩ, Tiêu Diệp thẳng thắt lưng, bắt đầu đem côn thịt tiến vào từng chút.

Hoa huyệt nữ nhân thật sự rất chặt, hoa kính vừa nhỏ vừa hẹp, tuy rằng trên vách tường tràn đầy dâm dịch ẩm nóng, Tiêu Diệp cũng dùng ngón tay khuếch trương qua, nhưng dương vật thô to của hắn tiến vào vẫn rất gian nan. Thêm vào đó Diệp Huyên luôn liều mạng giãy giụa, hoa kính càng thêm co rút, ép côn thịt Tiêu Diệp đau đớn không thôi.

"Thật chặt..." nam nhân thở hổn hển bên tai Diệp Huyên, hắn tuy được xem như tính tình tốt, nhưng suy cho cùng là ngôi cửu ngũ, người dám làm trái ý hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vốn dĩ uống say mơ mơ màng màng, cố nén dục vọng làm tiền diễn cho nữ nhân dưới thân, lúc này, sức nhẫn nại của Tiêu Diệp cuối cùng cũng khô kiệt. Côn thịt trướng lớn bị ép đau đớn, hắn không thể nào khắc chế dục vọng đang kêu gào trong cơ thể thêm nữa, hừ một tiếng đem côn thịt hung hăng đâm vào.

"A!" Diệp Huyên cảm thấy đau nhức như muốn xé rách da thịt từ hạ thân truyền đến, côn thịt to lớn như một cây sắt nhọn, ở giữa hai chân nàng ra ra vào vào, càng lúc càng nhanh càng lúc càng sâu. "Không cần, đau quá... Thật trướng... A, không được... Mau dừng lại..." Nữ tử dưới thân chặt kinh người, bởi vì xâm nhập từ phía sau, khiến Tiêu Diệp có thể đỉnh thẳng đến nơi sâu nhất, quy đầu bị hoa tâm bao bọc, trên côn thịt giống như có ngàn vạn cái miệng nhỏ nhắn hút lấy hắn. Khoái cảm cực hạn khiến hắn kém chút thất thủ bắn tinh thì làm sao có thể dừng lại.Không chỉ có như thế, hắn vuốt dọc theo đường cong duyên dáng trên lưng Diệp Huyên dừng lại nơi tuyết đồn, xoa bóp đem hai cánh mông mở lớn. Lập tức đem côn thịt rút ra, chỉ chừa quy đầu tắc ở huyệt khẩu. Không đợi Diệp Huyên thở dốc, hắn hung hắng đâm vào, mở ra tầng tầng lớp lớp mị thịt bao quanh, đỉnh đến hoa tâm Diệp Huyên, đem phân nửa bổng thân cắm vào trong tử cung.

"A... quá sâu, quá sâu... không cần..." Diệp Huyên khóc nức nở, vừa mới phá thân, thân mình chưa từng trải qua khai phá, làm sao có thể chịu được động tác kịch liệt như vậy. Nàng đau đến nỗi gần như hôn mê bất tỉnh, mặc dù tính tình cứng cỏi, nhưng cũng nhịn không được mà ô ô khóc lên. Tiếng khóc xen lẫn tiếng thở dốc, cùng với âm thanh da thịt va chạm vào nhau, tiếng nước vang lên nơi giữa hai chân không những không khiến Tiêu Diệp mềm lòng ngược lại càng khiến càng thêm điên cuồng.

"Không cần? Không cần mà ngươi còn cắn nhanh như vậy." Tiêu Diệp dùng sức trừu cắm, rút ra cả căn sáp vào cũng cả căn, hai túi thịt nặng trịch theo động tác kịch liệt của hắn đánh lên mông Diệp Huyên, đem cặp mông trắng nõn va chạm hồi lâu thành một mảng đỏ bừng. Tốc độ co rúm của hắn càng ngày càng nhanh, hai chân Diệp Huyên như nhũn ra, không thể tiếp tục chống đỡ thân thể đã lung lay sắp đổ.

Phát hiện nàng sắp ngã xuống, Tiêu Diệp nắm lấy eo nàng, đem mông nàng nhấc cao lên. Hắn vừa không ngừng trừu sáp vừa lôi kéo Diệp Huyên theo động tác ra vào của hắn. Xâm nhập quá mạnh mẽ khiến Diệp Huyên cảm thấy bụng của mình cũng sắp bị hắn xuyên thủng, hắn nhiều lần đỉnh đến hoa tâm, Diệp Huyên rất nhanh liền thét chói tai từ trong hoa tâm phun ra một cỗ dâm dịch.

Âm tinh nóng rực phun lên quy đầu Tiêu Diệp, mã mắt co rút một trận, hắn cắn răng nhịn xuống cảm giác muốn bắn tinh mãnh liệt. "Giáp thật chặt, hút cũng nhanh, nước lại nhiều như vậy." Nam nhân mút lấy vành tai Diệp Huyên, động tác nơi hạ thân càng thêm dũng mãnh, "Ta sáp nát ngươi, sáp nắt tiểu tao huyệt của ngươi... Thật nhanh, cái miệng nhỏ nhắn mút thật thoải mái..."

Dâm ngữ xấu xa không ngừng quanh quẩn bên tai Diệp Huyên, nhưng nàng đã không thể nghe rõ, khoái cảm xen lẫn đau đớn khiến thần chí của nàng trở nên mê muội, chỉ có căn côn thịt không ngừng va chạm dưới thân tựa hồ vĩnh viễn không thể ngừng lại...

  

​Tầm Hương ngâm ôn tuyền một lúc liền vội vàng đi đến Khúc Thủy các. Tuy rằng được thái hậu cho phép, nhưng nàng cũng phải biết chừng mực, không thể để thái hậu không có ai hầu hạ bên người. Đi đến trước Khúc Thủy các, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái, cung tì canh giữ bên ngoài sao lại không thấy nữa? Nàng thầm mắng một tiếng: "Đúng là đồ lười nhác." Vội vàng bước nhanh tới, đẩy ra đại môn.

Sau đại môn là một hành lang dài, đi đến cuối cùng chính là ao ôn tuyền. Trước ao còn có một cánh cửa, lúc này cánh cửa khép hờ, ánh nến từ bên trong hắt ra. Tầm Hương càng cảm thấy quái dị, nàng nhớ rõ ràng trước khi đi đã đóng cửa lại, chẳng lẽ thái hậu đã về tẩm điện? Nàng vội vàng chạy đến trước cửa, đột nhiên cứng người.

Bên trong truyền ra âm thanh vô cùng kỳ quái, âm thanh da thịt va chạm vang dội, tiếng trừu sáp xì xì, còn có tiếng nước chậc chậc, hỗn tạp tiếng nam nhân thở dốc hòa cùng âm thanh nức nở rên rỉ của nữ tử, cho dù Tầm Hương là hoàng hoa đại khuê nữ cũng hiểu được trong phòng đang phát sinh chuyện gì.

Trong lòng nàng kinh hãi, chẳng lẽ là... Thái hậu? Nhưng nam nhân này là ai? Không kìm nén được lòng hiếu kỳ của bản thân, Tầm Hương nhìn xuyên qua khe cửa, vụng trộm nhìn thoáng qua. Vừa liếc mắt một cái, tim nàng cơ hồ nhảy muốn nhảy lên tận cổ họng. Nàng không thể nào nghĩ đến chuyện thái hậu bị một nam nhân áp dưới thân, mà nam nhân kia rõ ràng là quan gia!

Khuôn mặt Diệp Huyên ửng hồng, hai mắt vô thần, trên mặt trần đầy nước mắt. Bầu ngực nộn nộn của nàng bị một bàn tay to lớn vuốt ve, đầu vú từ trong kẽ tay Tiêu Diệp chui ra, hai ngọn tuyết nhũ cao ngất bị hắn nhu lộng thành đủ loại hình dáng. Mông nhếch cao lên, giữa hai chân một căn dương vật thô to đỏ đậm cấp tốc ra vào, Tiêu Diệp cưỡi lên người Diệp Huyên, không ngừng di chuyển thắt lưng rắn chắc, hỗn hợp dâm thủy cùng bạch trọc liên tục chảy ra, đem bộ lông đen sì của Tiêu Diệp thấm ướt lầy lội.

Trận kịch liệt diễn ra liên tục đã lâu, Tầm Hương đột nhiên ý thức được, có lẽ sau khi bản thân rời đi không lâu, quan gia đã tới nơi này, sau đó... Sau đó không màng liêm sỉ làm nhục mẫu thân mình. Tầm hương không dám nghĩ tới vẻ mặt Diệp Huyên, nàng hầu hạ Diệp Huyên hơn mười năm, tất nhiên biết rõ vị thái hậu này là người trung trinh, chung thủy như thế nào. Bị đứa con do mình một tay dưỡng dục nên người chiếm đoạt, người nhất định là rất khổ sở. Tầm Hương nắm chặt tay, cả người run run, sắp nhịn không được mà xông vào.

Nhưng nàng biết bản thân không thể, bởi vì nàng không chỉ không cách nào ngăn cản hành vi không bằng cầm thú của quan gia, mà còn có thể xúc phạm đến tự tôn của Diệp Huyên. Nàng chỉ có thể canh giữ ở chỗ này, cho dù mất mạng cũng muốn đem bí mật này giấu kín.

Không biết đã qua bao lâu, hai chân Tầm Hương đứng lâu đã tê rần, âm thanh dâm mỹ trong phòng mới dừng lại. "Tầm Hương." Nghe được thanh âm suy yếu vô lực của Diệp Huyên, Tầm Hương giật mình một cái, vội vàng tiến vào.
Tiêu Diệp đang ngủ, hắn bắn qua vài lần, cuối cùng không chống đỡ được mem say, nặng nề ngủ thiếp đi. Diệp Huyên cố hết sức từ trong ngực hắn chui ra, côn thịt nam nhân còn tắc trong tiểu huyệt, lúc rút ra, cảm giác tê dại kèm theo đau đớn nóng bừng khiến Diệp Huyên ngã xuống đất.

Tầm Hương vội vàng đỡ lấy nàng, nhìn thấy cả người Diệp Huyên toàn dấu hôn, còn giữa hai chân là một mảng hỗn độn hồng hồng trắng trắng, mũi nàng đau xót: "Thái hậu, ngài bị thương."

"Không có việc gì." Diệp Huyên cố hết sức khoát tay, nàng phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, không thể để Tiêu Diệp biết nữ tử mà hắn chiếm đoạt trong lúc say là nàng. Tầm Hương mặc quần áo cho nàng, vì tránh cho Tiêu Diệp sau khi tỉnh lạinhìn thấy hạ thân khác thường, Diệp Huyên cùng Tầm Hương hợp lực đỡ hắn xuống ôn tuyền. Chủ tớ hai người dựa vào nhau, nghiêng ngả chao đảo trở về tẩm điện.

Đêm nay thật khiến cho người ta mệt mỏi, dưới sự hầu hạ của Tầm Hương Diệp Huyên tẩy sạch thân thể, trong hoa huyệt vẫn có tơ máu chảy ra. "Chỉ sợ là..." Tầm Hương đỏ bừng mặt, "Chỉ sợ là bên trong bị xước da."

Diệp Huyên đau đến hút khí, nàng tuy rằng thông minh, nhưng không biết nơi riêng tư của nữ tử khi bị thương phải làm thế nào. Loại chuyện này không thể mở miệng hỏi người khác, càng không thể để lộ ra bên ngoài. Tầm Hương nghĩ một lúc: "Nô tì nhớ được trong điện còn có Trân Châu cao trước kia dùng chưa hết, dùng để chữa thương trị sẹo, có lẽ có hiệu quả."

Thực ra Trân Châu cao kia cũng là do Tiêu Diệp sai người đưa tới, nguyên nhân là do có một lần Diệp Huyên bị ngã xước da nơi cổ tay. Tiêu Diệp lệnh cho thái y viện ngày đêm gấp rút điều chế ra Trân Châu cao này, chỉ cần bôi một chút lên vết thương, sau vài ngày vết thương liền biến mất, chút sẹo để lại cũng không có. Tuy rằng không biết loại cao này có thể bôi lên hoa huyệt hay không, nhưng lúc này cũng chỉ có thể thử một lần.

Bởi vì vết thương ở loại địa phương này, Diệp Huyên kiên quyết đuổi Tầm Hương ra ngoài, bản thân tự vói tay vào, đau đến mức cả người toàn mồ hôi lạnh, dè dặt cẩn trọng đem thuốc mỡ bôi lên vách tường. Nàng không bị cụ thể là nơi nào bị thương, chỉ có thể lung tung lau một mạch, một bên bôi thuốc một bên cảm thấy vừa hận vừa thẹn, bản thân đau đến nước mắt doanh tròng, Tiêu Diệp lại thoải mái ngủ trong ôn tuyền. Hơn nữa sau khi hắn tỉnh rượu, sẽ đem chuyện đêm nay triệt để quên hết, tuy rằng đây là hy vọng của Diệp Huyên, nhưng cảm giác chua xót trong lòng không thể nào dằn xuống.

Tuy nàng cật lực đè nén tình cảm bản thân, nhưng âm kém dương sai, cuối cùng vẫn xảy ra quan hệ loạn luân cùng Tiêu Diệp. Diệp Huyên ngơ ngẩn ngồi xuống, coi như đêm nay là một giấc mộng đi, nàng không thể để sai lầm tiếp tục sai lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com