Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 3


  "Tướng công." Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi môi mềm mại đỏ tươi của nàng sáng bóng ánh nước, lúc đôi môi đỏ mọng khép mở, kéo theo một sợi chỉ bạc dâm mỹ. Hai tay Diệp Huyên chống lên trước ngực Tô Tuyển, trượt từ trên bụng xuống ngồi lên đùi hắn. Trước mắt nàng là cái "lều trại" cao cao, Diệp Huyên cởi quần Tô Tuyển xuống, lộ dáng vẻ thật của "lều trại".

"Thật lớn..." Nàng nhịn không được mà nỉ non.

Hạ thân trắng trợn lõa lồ bày ra trước mặt yêu nữ, ngay cả hai bên tai của hắn cũng đỏ rực lên. Lúc nghe được lời nói của Diệp Huyên, hắn cảm thấy cả người mình như bị thiêu đốt, "Yêu nữ, ngươi mau dừng tay!" Hắn hung tợn nói, "Ngươi nếu... Nếu... Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Nếu cái gì?" Diệp Huyên nhìn bộ dạng ngoài mạnh trong yếu của hắn, nụ cười trên môi càng thêm quyến rũ, "Tướng công, chẳng lẽ chàng biết ta muốn làm gì chàng sao?" Thấy Tô Tuyển đỏ mặt không nói lời nào, nàng nắm lấy côn thịt thô to của hắn, "Thì ra tướng công mặc dù là gà tơ, nhưng vẫn biết chuyện nam nữ nha."

Tô Tuyển triệt để phát cáu, "Ai là gà tơ, ngươi, ngươi đừng kinh thường ta."

Diệp Huyên cười duyên một tiếng, bàn tay nhỏ bé vuốt lên ngực hắn, "Vậy tướng công nói cho ta biết, trong tay ta đang cầm cái gì a?" Tô Tuyển không đáp, nàng cũng không thúc giục, ngược lại vươn cái lưỡi thơm tho, liếm quanh môi một vòng hết sức mị hoặc, "Là thịt heo lớn của tướng công... Ta nói đúng không?"

Ba chữ đó vừa nhẹ nhàng phun ra, Tô Tuyển chỉ cảm thấy dưới háng tê dại, quy đầu hưng phấn nảy lên, thậm chí có dấu hiệu thất thủ bắn tinh, hắn vội vàng nhịn xuống, cố gắng khuyên nhủ nàng, "Diệp cô nương, ngươi đừng làm như thế, ta đồng ý đáp ứng yêu cầu của ngươi."

Diệp Huyên không thèm để ý đến hắn, mà làm bộ tự hỏi, "Chẳng lẽ ta nói sai rồi? A..." Nàng liếc mắt nhìn Tô Tuyển, ánh mắt tràn ngập phong tình khiến cả người Tô Tuyển như nhũn ra, nàng chạm nhẹ lên quy đầu, "Đây là... Đại dương vật của tướng công."Trong đầu nổ ầm một tiếng, Tô Tuyển cảm thấy mình không nghe thấy bất cứ điều gì. Khoái cảm mãnh liệt như thủy triều, lại giống như nham thạch nóng chảy dâng lên trong người. Hắn cũng không phải chưa từng thủ dâm, lúc thân thể có phản ứng, hắn cũng sẽ lấy tay thư giải một phen. Nhưng giờ khắc này, tinh dịch mãnh liệt nhanh chóng bắn ra, Tô Tuyển lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác dục tiên dục tử. Mà Diệp Huyên vẫn chưa làm gì, chỉ dùng vài từ dâm mỹ tà ác, đã khiến hắn quân lính tan rã.

Hắn kịch liệt thở dốc, một lúc lâu sau mới thoát ra khỏi cảm giác sung sướng như rơi xuống đám mây. Yêu nữ vẫn khóa ngồi trên người hắn, hạ thân chỉ còn mỗi váy ngắn, vùng bụng bằng phẳng trơn bóng, thậm chí ngay cả nhũ phong cao ngất cũng dính đầy tinh dịch của hắn. Cổ họng Tô Tuyển căng thẳng, dương vật vừa mới nhuyễn xuống đã nhanh chóng trướng lớn, lại lần nữa đứng thẳng lên.

"Tướng công... Thật đúng là long tinh hổ mãnh." Diệp Huyên lấy một chút bạch trọc dính trên ngực, vươn đầu lưỡi liếm liếm. Không ngoài dự đoán của nàng, hô hấp Tô Tuyển càng thêm dồn dập, "Đại dương vật nhất định là trướng đến khó chịu đi." Nàng yêu thương vuốt ve côn thịt Tô Tuyển,"Tiểu khả ái, cái miệng nhỏ phía dưới của tỷ tỷ bây giờ còn chưa thể ăn ngươi, thật sự có lỗi với ngươi." Lời nói của nàng hết sức dâm mỹ, nhưng ngữ khí lại thiên chân vô tà. Phóng đãng cùng với hồn nhiên, càng khiến cho vẻ đẹp mâu thuẫn của yêu nữ càng đánh thẳng vào lòng người.

Tô Tuyển giống như con cá mắc cạn, hít vào thở ra từng ngụm, liều mạng cảnh báo chính mình không thể bị yêu nữ mê hoặc, dục niệm giống như con tằm ăn dâu.

"Nhưng không sao." Yêu nữ vẫn tiếp tục nói, nhẹ nhàng thổi một hơi lên côn thịt, "Cái miệng phía trên của tỷ tỷ có thể khiến ngươi thoải mái, ngươi có muốn thoải mái?" Nàng nhìn côn thịt, nhưng lời này là đang hỏi Tô Tuyển.

Tô Tuyển dùng ý chí kiên định nhất của mình, từ kẽ răng phun ra hai chữ: "Không! Muốn!"

"Nhưng mà ta rất muốn." Thiếu nữ mâm mê cái miệng nhỏ nhắn, dịu dàng nói, "Ta rất muốn thịt heo lớn của của tướng công... " Nàng dường như cũng bị không khí dâm mỹ này rung động, một đôi mắt hạnh xuân tình nhộn nhạo, mờ mịt yêu mị. Nàng nỉ non cúi đầu, đem côn thịt nóng bỏng ngậm vào trong miệng.  

  Nàng cố gắng biểu hiện bản thân đối với chuyện nam nữ biết rất rõ, nhưng yêu nữ Thiên La giáo tiếng tăm lừng lẫy thực ra cũng không tiếp xúc với nam tử quá nhiều, càng không nói đến chuyện đem tính khí của nam nhân nắm trong tay, thậm chí là ngậm vào miệng. Bộ dạng vật này của Tô Tuyển tuyệt đối không đáng yêu, cả căn có màu hồng lông đen dày đặc, quanh thân nổi đầy gân xanh, nhìn có vẻ dữ tợn. Nhưng quy đầu to lớn lại rất thú vị, giống như đầu nấm lớn màu da, trên đầu nấm còn có lỗ nhỏ lúc khép lúc mở, còn có tiền tinh trong suốt phun ra.

Nhưng Diệp Huyên không thấy phản cảm, nàng hưng phấn nuốt vào côn thịt Tô Tuyển, chỉ là động tác trúc trắc, không đem côn thịt nuốt vào mà ngược lại còn có vài lần răng nanh cắn phải bổng thân, khiến Tô Tuyển đau đến mức hít phải một ngụm khí lạnh.

"Hừ." Thiếu nữ mất hứng đem côn thịt nhổ ra, oán hận véo lên quy đầu một cái, "Đều tại ngươi, ai kêu ngươi không có việc gì lại vừa dài vừa thô."

Tô Tuyển vốn dĩ đang ý loạn tình mê, cố gắng dùng hết sức lực toàn thân đấu tranh với dục niệm, vừa nghe thấy lời này, thiếu chút nữa nghẹn lời, "Ngươi nếu đã chán ghét nó, vậy để cho ta mặc quần vào?" Hắn thử hỏi.

"Ai nói ta chán ghét nó." Diệp Huyên bĩu môi, bàn tay nhỏ bé lại nhẹ nhàng vuốt ve bổng thân, "Tỷ tỷ ngậm ngươi rất sướng phải không, tiểu Tuyên?" Nàng vừa nói xong, liền hà một hơi lên mặt côn thịt.

Tô Tuyển bi phẫn phát hiện, cái kia của mình chính là không chịu thua kém vô cùng phối hợp mà bắn đạn, thật giống như hùa vào với Diệp Huyên, chọc cho yêu nữ kia cười khanh khách không ngừng. Ta về sau không còn mặt mũi mà gặp người!

Hắn dường như đã quên, lúc đầu hắn bị Diệp Huyên ám toán, sau đó bị lột quần, chỉ sau một lúc bị Diệp Huyên khiêu khích đã bắn tinh. Muốn nói đến mất mặt, mặt mũi của hắn đã sớm mất sạch trơn. Điều duy nhất khiến Tô Tuyển vui mừng là sau khi bắn qua một lần thời gian kéo dài của lần sau có chút khả quan, Diệp Huyên nắm lấy côn thịt của hắn chậc chậc hôn mút, giống như liếm cây kẹo, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Đầu lưỡi phấn nộn lướt qua bổng thân, mang đến một trận khoái cảm khiến Tô Tuyển run rẩy, tê dại. Liếm sắp được nửa canh giờ, Diệp Huyên cảm thấy cái miệng nhỏ đều tê cứng, cây gậy lớn của Tô Tuyển vẫn cứng rắn.Yêu nữ lại mất hứng, vung tay quệt miệng, "Chán ghét, cái đồ xấu xa này sao còn không bắn." Khuôn mặt nàng giận dữ, "Tướng công, chàng bắn nhanh đi."

Tô Tuyển hự hự nghẹn một lúc lâu sau mới nói: "Ta, ta cũng không cố ý nén lại... Thật sự, không muốn bắn..."

"Ta mặc kệ." Vừa mới nãy còn là yêu nữ xinh đẹp mê hoặc lòng người, bây giờ lại tùy hứng giống như tiểu hài tử, nàng nhéo một phát lên quy đầu, nắm túi thịt của Tô Tuyển xoa nắn một phen, kết quả là căn côn thịt cứng rắn như thiếc không chút sứt mẻ, thậm chí còn trướng lớn một vòng. Diệp Huyên bực mình, Tô Tuyển là xử nam thuần khiết sao có thể kéo dài đến như vậy, chẳng lẽ kỹ thuật của mình không tốt? Nàng cảm thấy phải dùng biện pháp mạnh, mới không bị Tô Tuyển xem thường.

Tô Tuyển thấy trong mắt yêu nữ tràn đầy ý cười, còn lộ ra nụ cười không có ý tốt, "Tướng công, thịt heo lớn của chàng không ngoan, ta muốn hung hăng trừng phạt nó."

"Ngươi muốn làm gì..." Giọng nói của Tô Tuyển tắc lại trong cổ họng, trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên một loạt khổ hình, vĩ dụ như đem cái đó của mình bẻ gãy, hoặc là đem cái đó của mình cắt xuống, hoặc là đem cái đó của mình thiến đi...

"Đừng sợ, tướng công." Diệp Huyên ôn nhu an ủi hắn, thiếu nữ lại cúi người xuống, chẳng qua lần này không phải đem cái miệng nhỏ sáp đến gần, mà là nâng lên cặp tuyết nhũ cao ngất, mượt mà của nàng, dùng khe rãnh thật sâu đó kẹp lấy côn thịt Tô Tuyển, thanh âm nàng mềm mại đáng yêu,"Liền phạt hắn... Ăn cái vú của tỷ tỷ đi."

  

  Ánh nến chiếu xuống thân thể trắng nõn, mềm mại của thiếu nữ giống như được phủ thêm một tầng quầng sáng nhu hòa, thắt lưng của nàng càng thêm mảnh mai, tuyết nhũ càng nộn, hai điểm màu đỏ giống như nụ hoa nở rộ mượt mà, quyến rũ. Lúc này, hai khỏa anh đào áp sát vào nhau, bàn tay nàng nâng lên bầu ngực mềm mại, bọc lấy dương vật của Tô Tuyển ở giữa cọ xát cao thấp. Đầu vú thỉnh thoảng cọ lên bổng thân, làm cho hai khỏa nho nhỏ sung huyết càng thêm chọc người trìu mến. Theo động tác của nàng, bầu ngực phập phồng lên xuống, cổ họng Tô Tuyển khô khốc, hận không thể đem bầu ngực đó chộp vào tay hung hăng chơi đùa một phen.

Tô Tuyển chưa bao giờ sảng khoái như vậy, cả người hắn mềm nhũn nằm ngửa trên mặt đất, cuối cùng đè nén không được mà bật ra tiếng hừ nhẹ. Tốc độ cọ xát của Diệp Huyên càng lúc càng nhanh, giọng nói của Tô Tuyển phát ra tan thành từng mảnh nhỏ: "Ngươi, ngươi mau dừng tay... Yêu nữ, đừng... Đừng tưởng rằng làm như vậy ta sẽ khuất phục... Có bản lĩnh thì ngươi liền giải độc trên người ta, chúng ta... Ta sẽ làm thuộc hạ của ngươi...."

"Tướng công." Thanh âm Diệp Huyên mềm mại như sắp chảy thành nước,"Chúng ta bây giờ không là đang làm như vậy sao." Nàng nói xong, ép chặt đầu vú giày vò mã mắt trên quy đầu. Mã mắt hé ra hợp lại, mạnh mẽ hút lấy da thịt trên ngực Diệp Huyên, giống như có một cái miệng nhỏ đang hút lấy nàng, khiến nàng rên rỉ: "A, tướng công, cây gậy lớn của chàng thật xấu... Mút lấy đầu vú của người ta, quỷ chán ghét.... A... Ân a..."

Thanh âm của nàng mềm mỏng, dịu dàng, lúc này mang theo một chút nũng nịu, thở dốc, nàng lại còn oán trách như tiểu hài tử, vừa phóng đãng vừa ngây thơ, khiến khóe mắt Tô Tuyển đỏ rực lên. Từ lúc Tô Tuyển mười sáu tuổi bước vào giang hồ đến nay, trời sinh khuôn mặt tuấn tú, đối nhân xử thế hào sảng, tiêu sái, đã câu dẫn không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ. Có nhiều loại nữ tử, có lớn mật không biết e ngại, có e lệ mảnh mai, nhưng không có baaft kì người nào giống như yêu nữ này, khiến hắn cảm nhận được cái gọi là mất hồn mất vía.

Tô Tuyển không ngừng cảnh cáo mình, đây là vì bây giờ đầu óc hắn không tỉnh táo, có nam nhân nào có thể chống đỡ được sự cám dỗ như trước mắt? Không nói đến Diệp Huyên bây giờ cam nguyện cởi quần áo hạ mình nhũ giao cho hắn, cho dù nàng cái gì cũng không làm, cũng có một đống lớn nam nhân nguyện ý quỳ giố dưới làn váy thạch lựu của nàng. Cho nên, tất cả đều là do dục vọng chi phối.

Sau một phen tự củng cố tinh thần, hắn thật vất vả mới khiến dục vọng nguội đi một chút, nhưng vừa nhìn thấy hành động của Diệp Huyên lửa dục lại hừng hực cháy lên. Chỉ thấy yêu nữ kia đứng lên, chậm rãi cởi bỏ váy ngắn dưới hạ thân. Bây giờ trên người nàng chỉ còn một cái tiết khố, cái tiết khố đó thật mỏng, hai chân nàng mở lớn đối mặt với Tô Tuyển, khiến hắn không thể không nhìn thấy bối thịt phấn nộn dưới lớp lụa mỏng.

"Có đẹp không, tướng công?" Diệp Huyên vươn tay xuống xoa nắn nơi giữa hai chân, ngón tay ngọc đẩy ra cánh hoa khép kín như con trai ngọc, tuy cách một lớp vải, nhưng vẫn có thể thấy rõ ngọc châu oánh nhuận cùng với khe hẻ nhỏ hẹp. Tiểu ngọc châu dính nước sáng mượt, trơn bóng, từ trong khe hở nhỏ hẹp không ngừng phun ra chỉ bạc. Có một sự thật khiến Tô Tuyển càng thêm điên cuồng là tiểu mỹ nhân trước mắt không chỉ đơn phương đùa giỡn chính mình mà nàng cũng đang khát khao khó nhịn, động tình không thôi.
Hắn căng thẳng nhìn Diệp Huyên kẹp lấy dương vật của mình, kề sát nơi xấu hổ ẩm ướt, nóng bỏng. Côn thịt vừa tiếp xúc với hộ khẩu, Diệp Huyên liền kìm không được mà rên rỉ. Vật cứng rắn đặc hữu của nam nhân nóng rực khiến nàng vô cùng thoải mái, trong hoa tâm là một trận chua xót, cho dù Tô Tuyển không cắm vào, nhưng vẫn làm nàng sảng khoái muốn hét lên.

"Tướng công..." Diệp Huyên thở gấp, cao thấp đùa giỡn thân thể mình, nơi giữa hai chân kẹp lấy nửa thân dưới của côn thịt, tuyết nhũ kẹp lấy phần trên. Bắp đùi mềm mại thỉnh thoảng cọ đến hai túi thịt, mặc dù cách một cái tiết khố, nhưng dâm dịch chảy ra cũng khiến hạ thân người ẩm ướt, lầy lội. "Tướng công, thật nóng... Thịt heo lớn cứng quá, ta sắp kẹp không được.... A.... Đồ xấu xa, sao nó còn không bắn... Mau bắn, mau bắn cho ta.... Ta muốn tinh dịch của tướng công..."

Tiếng hít thở của Tô Tuyển ngày càng nặng nề, hắn bị độc dược khống chế, thân thể không thể động đậy. Nhưng Tô Tuyển lại cảm thấy may mắn vì bây giờ mình không thể động đậy, nếu không hắn đã không thể nhịn xuống xúc động mà áp yêu nữ kia xuống dưới thân, hung hăng chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại, đem côn thịt của hắn mạnh mẽ cắm vào, khiến nàng không thể... hồ ngôn loạn ngữ nữa.

Cuối cùng sau một hồi cọ xát, Diệp Huyên hét lên một tiếng lụi xơ xuống, "Bắn... Thật nhiều, thật nhiều tinh dịch..." Hai mắt nàng vô thần, từ trong hoa huyệt trào ra một cỗ âm tinh, lẫn cùng với tinh dịch của Tô Tuyển, khiến cả tiết khố của nàng đều ướt sũng.

"Tướng công, cây gậy lớn của chàng thật quá lợi hại." Thiếu nữ thỏa mãn hôn lên côn thịt đã mềm xuống một cái, nàng lại lầm bầm vài câu, rồi ghé vào trên người Tô Tuyển ngủ mất.

"Khoan đã, ngươi đừng ngủ." Tô Tuyển vội vàng kêu lên, đáng tiếc Diệp Huyên mắt điếc tai ngơ. Hắn khóc không ra nước mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng trước ngực, yêu nữ thỏa mãn rồi, nhưng mình vẫn còn trúng kì độc nằm trên mặt đất a. Hơn nữa cái loại ăn no liền ngủ này, khiến hắn cảm thấy chính mình bị người ta "chơi gái" Hắn bất đắc dĩ nói: "Ít nhất cũng đem quần mặc vào cho ta a..."

Đêm khuya ngày xuân, Tô Tuyển nằm trên mặt đất, vạt áo mở rộng, quần bị cởi ra vứt bên cạnh, hắn có cảm giác chưa bao giờ bản thân lại thất bại như vậy, tuy vậy nhưng hắn mới trải qua một hồi dục tiên dục tử. Cho dù là xúc động hay thất bại đều xuất phát từ yêu nữ đang ngủ ngon lành trong ngực hắn. Hắn cũng không ngờ được rằng, qua đêm nay, cuộc đời của hắn cùng với yêu nữ này dây dưa ngày càng sâu, cuối cùng không thể tách ra.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com