chương 4
Sau khi Tiêu Diệp trở về Hội Ninh điện, trái lo phải nghĩ, trong lòng vẫn lo lắng không yên. Thân thể Diệp Huyên vốn khỏe mạnh, bây giờ lại vô duyên vô cớ bị bệnh, lại không cho thái y xem. Ngón tay hắn vô thức gõ gõ lên bàn: "Cao Thành Phúc, bên Ngọc Anh điện có điểm gì không thích hợp không?"
Cao Thành Phúc kính cẩn cúi đầu, "Nô tài lúc nào cũng phái người trông coi cẩn thận, thái hậu luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng, không gặp bất kỳ mệnh phụ nào."
"Trẫm không hỏi việc này." Tiêu Diệp nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Cao Thành Phúc rùng mình một cái, biết mình nói sai rồi. Hắn theo hầu bên người Tiêu Diệp từ lúc hắn vẫn là hoàng tử, biết vị quan gia này không đơn giản giống như bề ngoài. Nếu không phải là lúc ở trên triều, Tiêu Diệp lại dùng chữ "trẫm", chính là biểu hiện rằng hắn không vừa lòng. Cao Thành Phúc vội vàng quỳ trên mặt đất: "Là nô tài ngu dốt, thái hậu từ tối hôm qua đến nay vẫn luôn ở trong phòng, ngoại trừ Tầm Hương bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào. Nô tài thấy Tầm Hương..." hắn dừng một chút, "Bộ dạng có chút mất hồn mất vía."
Sự nghi ngờ trong lòng Tiêu Diệp lại càng tăng thêm, hắn bỗng nhiên đứng lên: "Đi, đến Ngọc Anh điện nhìn một cái."
Lúc này trong phòng, Diệp Huyên cả người đổ mồ hôi lạnh đang tự mình bôi thuốc. Chịu ảnh hưởng của nguyên thân, Diệp Huyên đối với việc chuyện này thực sự không biết chút gì. Nàng sờ soạng hơn nửa ngày mới tìm đến được đúng chỗ, lại chịu đựng đau đớn tách ra một khe hở hẹp, đem ngón tay dính đầy thuốc mỡ chen vào.
"Tê..." Diệp Huyên đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, ngón tay tìm không đúng chỗ, móng tay lại cọ đến vách tường mềm mại, nước mắt kém chút nữa liềm kìm không được mà chảy ra, nàng ngây ngô chuyển động ngón tay, lại không nhịn được mà oán thầm, "Xú tiểu tử, cho ngươi uống rượu, cho ngươi say khướt... cho ngươi tỉnh rượu lại giả bộ vô tội." Đau đớn này thật sự khiến người ta khó có thể chịu được, khiến Diệp Huyên tiểu tính khí cũng bày ra giận dỗi giống như đứa nhỏ.
Nàng cố sức hơn nửa ngày, lại có chỗ làm thế nào cũng với không tới, nàng gấp tới mức mồ hôi lạnh lại túa ra, đột nhiên nghe được Tầm Hương đứng trước cửa đề cao giọng nói: "Quan gia, thái hậu đang nghỉ ngơi trong phòng."
Tiêu Diệp sao lại đến nữa?!
Diệp Huyên cả kinh, hoang mang rối loạn đem ngón tay rút ra. Nàng không cách nào bình tĩnh được, tình cảnh trước mắt của nàng thật sự quá mức xấu hổ. Vì để tiện bôi thuốc, hạ thân nàng chỉ mặc một cái quần lụa mỏng, làn váy kéo lên tận hông. Hai chân mở lớn, đầu gối cong lên, đem nơi tối mật của nữ nhân lõa lồ bày ra. Bởi vì Tiêu Diệp thô bạo đùa bỡn, hai phiến hoa môi đáng thương đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ, huyệt khẩu co rút lại, thuốc mỡ hòa tan theo hoa môi chảy ra.
Tiếng bước chân của Tiêu Diệp cách ngày càng gần, Diệp Huyên chộp lấy tấm chăn bên người phủ lên, lại vội vàng tựa lên gối làm bộ mắt nhắm dưỡng thần, thấy Tiêu Diệp tiến vào, nàng mới mở mắt, ra vẻ nghi hoặc nói: "Cửu lang?"
Trong phòng dường như có một mùi hương kỳ lạ, vừa ngọt vừa ngấy. Thấy sắc mặt Diệp Huyên bất thường, Tiêu Diệp lúc này mới chú ý tới đôi chân đang lộ ra bên ngoài chăn của nàng. Bàn chân nhỏ nhắn, trắng mịn như ngọc áp sát vào nhau, mười đầu ngón chân mượt mà thanh tú thoạt nhìn rất đáng yêu. Tiêu Diệp bất động thanh sắc rời mắt, đi đến bên sạp ngồi xuống: "Nương nương, Tầm Hương nói người thân thể không khỏe, đến cùng là vì sao? Hay là để Tôn thái y đến xem thử."
Diệp Huyên còn chưa kịp trả lời, hắn chợt nhìn thấy được trên ngón tay nàng dính thứ gì đó trắng ngà, liền nhíu mày: "Đây là cái gì?"
Diệp Huyên nhìn theo ánh mắt của hắn, trên mặt lập tức đỏ bừng lên. Trên ngón tay nàng là thuốc mỡ vẫn chưa bôi hết liền vội vàng rút ra. Trên đầu ngón tay còn dính lại một chút thuốc mỡ trắng ngà, lại có điểm trơn bóng ánh nước hiển nhiên là hoa dịch từ trong hoa huyệt.
"Đây là thuốc mỡ đi." Tiêu Diệp sắc mặt nghiêm túc, "Nương nương, người bị thương?"
"Chỉ là bị thương ngoài da." Diệp Huyên ép buộc bản thân bình tĩnh, "Lúc trước không phải là ngươi sai người đem tới Trân châu cao sao, ta bôi một chút liền khỏi." Nàng thật sự sợ Tiêu Diệp tiếp tục truy hỏi, Tiêu Diệp ngồi cách nàng rất gần, trong không khí toàn là mùi long tiên hương trên người hắn, Diệp Huyên không tự chủ lại nhớ đến ngày hôm qua cả người hắn toàn mùi rượu.
Dưới chăn hạ thân vẫn đang quang lõa, nếu Tiêu Diệp đem chăn xốc lên, có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Diệp Huyên một mặt thầm mắng bản thân không biết liêm sỉ, Tiêu Diệp làm sao có thể vô lễ đến xốc chăn lên, nhưng từ trong hoa huyệt lại không chịu thua kém cái miệng nhỏ lại phun ra một chút dâm dịch, cứ như vậy chỉ một lát sau, đã thấm ướt một mảng chăn trên giường.
Tiếc là nàng đang khẩn trương, không chú ý tới ánh mắt khác thường của Tiêu Diệp. Chăn vốn rất mỏng, trong lúc vội vàng Diệp Huyên lung tung phủ lên người. Lúc Tiêu Diệp tới gần, một góc chăn nhấc lên một khe hở nho nhỏ, nhìn xuyên qua đó, Tiêu Diệp thấy được một cảnh xuân sắc mà Diệp Huyên muốn che giấu. Đó là một nơi có chút màu hồng kiều diễm, lại có chút trơn bóng ướt át. Đồng tử Tiêu Diệp co rụt lại, yết hầu trượt lên trượt xuống. Hắn bỗng nhiên đứng lên, khiến Diệp Huyên kinh ngạc ngước nhìn hắn, Tiêu Diệp cúi mắt trầm giọng nói: "Vừa nhớ tới có tấu chương cần phê duyệt gấp, nương nương nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm người."
"Thái hậu, Trân Châu cao hết rồi." Cầm lên cái bình ngọc rỗng tuếch, giọng nói Tầm Hương mang theo chút nôn nóng.
"Nhanh như vậy đã hết?" Diệp Huyên nhớ mình mới bôi thuốc được có ba ngày, lúc trước còn dư đến phân nửa bình Trân Châu cao. Đại khái là vì chỗ kia quá mềm mại khiến nàng mỗi lần bôi đều phải bôi rất nhiều, mặc dù có hiệu quả, nhưng lại rất chậm. Diệp Huyên thở dài, "Ngươi tới thái y viện lấy thêm một bình đi."
Tầm Hương lĩnh mệnh lui ra, thái hậu muốn Trân Châu cao, thái y viện tất nhiên là không dám không cho. Viện chính Tôn Đỉnh cau mày: "Không phải là ta khó xử ngươi, nhưng nguyên liệu điều chế ra Trân Châu cao này là cống phẩm, mỗi năm chỉ làm ra được một lọ, bây giờ muốn làm ra một lọ mới, lão hủ thật sự là hữu tâm vô lực."
Tầm Hương cũng hết cách, thái y viện quả thật không có, nàng cũng không thể ép buộc người ta biến ra một lọ khác cho nàng. Nhưng nếu không bôi thuốc, vết thương của thái hậu phải mất bao lâu nữa mới lành. Tầm Hương thấy thái hậu mấy ngày đây mệt mỏi, vô lực trong lòng cũng sốt ruột không thôi. Trong lúc nàng đang u sầu, lại gặp Cao Thành Phúc.
Hắn cười hỏi: "Tầm Hương, ngươi ra ngoài giúp thái hậu làm gì vậy?"
Tầm Hương thấy hắn đến, tâm tư liền chuyển động. Cao Thành Phúc là nội quan tâm phúc bên người quan gia, bình thường không biết đã được bao nhiêu ưu việt, không biết chừng hắn lại có cách. Tầm Hương liền đem chuyện trân Châu cao nói cho hắn, nàng cũng không nói là thái hậu cần, mà nói là nàng làm mất lọ Trân Châu cao của thái hậu, hiện tại thái hậu muốn dùng, trong lúc gấp gáp không có cách nào.
Cao Thành Phúc liếc mắt nhìn nàng một cái: "Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy, chúng ta là phận tôi tớ, cần phải nhanh tay lẹ mắt, cẩn thận chặt chẽ mới phải." Rồi hắn lại cười, "Vừa đúng là năm trước quan gia ban cho ta một lọ, ta sai người đi lấy tới cho ngươi."
Tầm Hương tất nhiên là cảm kích vạn phần rời đi, vừa xoay người Cao Thành Phúc đã đem chuyện này nói cho Tiêu Diệp biết. Hắn tâm tư nhẵn nhụi, biết Tiêu Diệp đối với vị trong Thừa Hương điện có phần không bình thường. Trong lòng quý nhân nghĩ như thế nào, bọn họ là phận nô tài không thể phỏng đoán bừa bãi, nhưng thỉnh thoảng lấy lòng một chút, vẫn là có thể.
Tiêu Diệp lâm vào trầm tư, Tầm Hương nói mấy tháng trước đã đánh mất bình Trân Châu cao kia, nhưng ba ngày trước chính mình còn thấy Diệp Huyên bôi thuốc. Tiêu Diệp sai người đi điều tra lại hành tung của Tầm Hương, biết được tì nữ này vừa ghé qua chỗ thái y viện, nói là thái hậu muốn Trân Châu cao. Tầm Hương không phải là loại nô tì có thể làm ra loại chuyện giả truyền ý chỉ, chứng tỏ rằng thuốc này là Diệp Huyên muốn nàng ta đi lấy. Chỉ mới ba ngày, phân nửa bình thuốc mỡ đã bôi hết rồi? Hồi tưởng lại cảnh xuân sắc ngày đó, nơi Diệp Huyên bị thương rốt cuộc là nơi nào.
Nhớ lại đêm ở hành cung kia, Tiêu Diệp uống say. Hắn nhớ được bản thân đã nằm mơ, cảnh tưởng trong mơ vừa hương diễm vừa dâm mỹ, hắn đem một khối thân thể mềm mại áp dưới thân thô bạo giày vò, sáp đến độ nữ nhân đó khóc nức nở. Dung nhan người kia uyển chuyển hàm xúc, nụ cười ôn nhu, chính là dung nhan mà hắn ngày đêm nhớ thương... Sau khi tỉnh mộng, Tiêu Diệp phát hiện bản thân đang ngâm mình trong ôn tuyền, hạ thân có một mảng ẩm dính.
Hắn thở dài, cật lực đem hình ảnh trong mộng ném ra khỏi đầu. Không biết vì sao, giấc mơ lần này so với những lần khác lại khác biệt, dường vô cùng chân thật. Hắn còn nhớ rõ cảm xúc mềm mại dưới tay, còn có khoái cảm sung sướng khi dương vật bị nơi đó gắt gao bao lấy. Liên tưởng đến đủ loại sự việc khác thường mấy ngày gần đây của Diệp Huyên, chẳng lẽ...Phanh một tiếng, ly trà trong tay Tiêu Diệp rơi xuống đất. Cao Thành Phúc dè dặt cẩn trọng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tiêu Diệp thì lập tức ngây dại. Đó là biểu cảm như thế nào a, vô cùng phức tạp kinh ngạc có, không yên có, áy náy cũng có... Còn có phần cuồng nhiệt dữ tợn.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Tiêu Diệp vội vàng đi ra ngoài, hắn vội vã theo sau: "Quan gia, quan gia... Ngài chậm chút đã. Mau mau mau, còn đứng ngẩn người đó làm gì, mau theo hầu quan gia."
Nhóm nội quan một đường gấp gáp chạy theo, bước chân Tiêu Diệp lại đột ngột dừng lại, lạnh lùng nói: "Đều đứng ở đây cho trẫm, Cao Thành Phúc." Cao Thành Phúc vội vàng cúi thắt lưng chạy đến trước mặt Tiêu Diệp, hắn thản nhiên nói, "Canh giữ Ngọc Anh điện cho kỹ, ngươi có hiểu ý trẫm."
Cao Thành Phúc rùng mình một cái, hắn là tâm phúc Tiêu Diệp, tự nhiên biết rõ, ngoại trừ vài người thân tín, người hầu hạ bên cạnh thái hậu đều là người do quan gia an bày, để Tiêu Diệp có thể giám thị nhất cử nhất động của thái hậu. Nữ nhân thông tuệ đã trải qua mưa gió trên triều, nhưng lại quá tín nhiệm đứa con do mình nuôi dạy, không chút phát hiện bản thân đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Tiêu Diệp. Nếu Tiêu Diệp muốn làm việc gì đối với nàng bất lợi, nàng hoàn toàn không có năng lực kháng cự.
Nhưng lúc này Cao Thành Phúc thật sự không hiểu, thái hậu không lộng quyền, đúng là một vị thái hậu hiền hậu tiêu chuẩn. Dưới sự áp chế của nàng, ngoại thích tôn thất đều thành thành thật thật. Hơn nữa mới gần đây, quan gia còn đối tốt với thái hậu lắm, ngày hôm nay sao lại thế này? Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng Cao Thành Phúc vẫn lĩnh mệnh lui xuống.
Trong bóng đêm, Ngọc Anh điện vô cùng yên tĩnh.
Tiêu Diệp mặc một thân huyền sam, bước vào tẩm điện như đi giữa chốn không người. Đợi đến khi hắn đi vào Ngọc Anh điện, cả toàn cung điện đều được thủ vệ nghiêm ngặt canh gác, ngay cả một con ruồi cũng không bay lọt.
Diệp Huyên đang nằm trong phòng đọc sách, không biết có phải hay không đã xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy thái dương của mình giật giật liên hồi. Buông sách, nàng cao giọng gọi: "Tầm Hương."
Không có người trả lời, trong tẩm điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước tí tách phát ra từ đồng hồ nước. Diệp Huyên lại gọi vài tiếng, đang định đi ra xem, lại thấy một thân ảnh cao ngất đi đến.
Tay phải Tiêu Diệp cầm một cái bình ngọc tinh xảo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyên, hắn cong môi cười: "Nghe nói nương nương muốn dùng Trân Châu cao, ta cố ý đưa đến đây cho người."
Đêm hôm khuya khoắt, sao lại đưa Trân Châu cao giờ này?
Ánh mắt Diệp Huyên trầm xuống: "Làm khó Cửu lang nhớ đến ta, đêm đã khuya, ngươi vẫn là sớm trở về tẩm cung nghỉ ngơi đi."
Tiêu Diệp lại từng bước tới gần nàng: "Không vội, ta có một chút chuyện không rõ. Mấy ngày trước nương nương nói mình chỉ bị một vết thương nhỏ, sao mới qua ba ngày, một lọ thuốc mỡ đã hết rồi?"
Nhất thời trong lòng Diệp Huyên rơi lộp bộp, sắc mặt nàng trầm xuống, trong miệng vẫn thản nhiên nói: "Ta đây thế nào lại không biết, làm mẫu thân bôi chút thuốc mà còn phải xin ý chỉ của ngươi."
"Nương nương nói quá lời." Tiêu Diệp bước đến trước mặt Diệp Huyên, nét tươi cười trên mặt hắn khiến Diệp Huyên đoán không ra, "Quan tâm quá sẽ loạn, ta sợ thương thế của nương nương nghiêm trọng, đã nhiều ngày lo lắng không thôi. Thỉnh nương nương cho Cửu lang xem vết thương, nếu không nghiêm trọng, ta tự nhiên là vui mừng. Nếu nghiêm trọng, vẫn nên kêu thái y tới xem thử."
"Làm càn!" Diệp Huyên lớn tiếng quát, "Đường đường là thiên tử thế nhưng có thể nói ra những lời vô lễ bậc này, ngươi ngay cả việc nam nữ khác biệt mà cúng không hiểu?"
Nụ cười trên mặt của Tiêu Diệp lại càng sâu: "Nương nương nói lời này là không đúng, nương nương là mẫu, Cửu lang là tử. Giữa mẫu tử, làm gì có chuyện nam nữ khác biệt."
Diệp Huyên cười lạnh một tiếng: "Nhi đại tránh mẫu, nữ đại tránh phụ. Ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, giờ lại nói mấy câu vớ vẩn như này." Nàng vung tay áo, kiệt lực che giấu sự kinh hãi nơi đáy mắt, quay đầu đi: "Cửu lang, hôm nay ngươi quá vô lễ, ngươi quay về xem xét lại mình cho tốt."
Nàng thấy phía sau im lặng, tưởng rằng Tiêu Diệp đã ngoan ngoãn đi rồi, không nghĩ tới eo nhỏ đột nhiên bị một bàn tay to ôm lấy, Tiêu Diệp ở bên tai nàng thổi khí: "Còn thỉnh nương nương dạy ta, nếu làm mẫu thân mà bị con mình chiếm đoạt, về sau nên tránh hay không nên tránh?"
Những lời này giống như sét đánh bên tai, hai chân Diệp Huyên nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Tiêu Diệp thuận thế đỡ lấy nàng, duỗi tay tìm được nơi giữa hai chân Diệp Huyên, cách một lớp vải đè lên hoa huyệt: "Chỉ sợ nương nương là bị thương ở chỗ này đi."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Diệp Huyên cảm thấy giọng nói của mình cũng run lên, quả nhiên hắn đã biết. Nếu lúc đầu hắn chỉ mới hoài nghi, biểu hiện bây giờ của Diệp Huyên đã chứng thực suy đoán của Tiêu Diệp. Nhưng Diệp Huyên tuyệt đối không thể thừa nhận việc này, nàng tránh thoát khỏi vòng tay hắn, lạnh lùng nhìn hắn, "Cửu lang, ta dưỡng dục ngươi đến hôm nay, ngươi lại muốn hồi báo ta như vậy? Không chỉ dùng lới nói khinh bạc ta, lại phỏng đoán việc dơ bẩn như thế. Phần tình cảm mẫu tử này, ngươi đến cùng là có còn cần hay không?"
Tiêu Diệp bỗng nhiên im lặng, hắn im lặng nhìn Diệp Huyên, đồng tử của hắn càng ngày càng tối, càng ngày càng trầm xuống. Diệp Huyên kìm không được mà rùng mình, nguy hiểm bất ngờ ập đến, khiến nàng trốn tránh theo bản năng, bằng không...
"Tình cảm mẫu tử?" Ngữ khí của Tiêu Diệp mang theo chút mỉa mai lặp lại bốn chữ này một lần nữa, "Tình cảm mẫu tử..." Hắn vươn tay, đem Diệp Huyên kéo vào trong lòng. Xoẹt một tiếng xé rách tiết khố Diệp Huyên. Ngón tay thô lỗ cắm vào nơi giữa hai chân Diệp Huyên, dưới tình huống không chút tiền diễn hắn thô lỗ cắm vào như vậy, khiến Diệp Huyên đau đến nỗi co rúm người lại, chợt nghe nam nhân ở bên tai nàng cười lạnh nói: "Sáp cũng đã sáp rồi, còn nói cái gì mà tình cảm mẫu tử.""Ngươi... ngươi là cầm thú." Diệp Huyên cố nén cảm giác đau đớn, cắn răng căm hận nói.
"Cầm thú?" Tiêu Diệp đem Diệp Huyên gắt gao ôm vào ngực, tay phải xoa nắn gò má mềm mại của Diệp Huyên, "Nếu không phải là cầm thú, làm sao có thể đối với nương nương làm ra loại sự tình này." Môi mỏng của hắn dao động trên mặt Diệp Huyên, "Chỉ có điều nương nương cảm thấy việc này là dơ bẩn nhưng cái miệng nhỏ nhắn kêu cũng không nhỏ." Hắn bỗng nhiên cắn lên môi Diệp Huyên, đem đầu lưỡi vói vào.
"Đừng!" Đầu Diệp Huyên bị hắn cố định, chỉ có thể bị động thừa nhận nam nhân bừa bãi tàn sát trong miệng. Nụ hôn này giống như mưa rền sấm dữ, đầu lưỡi Tiêu Diệp lướt qua mỗi cái răng của nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, liều mạng triền miên, dường như muốn nuốt luôn đầu lưỡi Diệp Huyên.
Tiêu Diệp vừa hôn Diệp Huyên, vừa cởi bỏ ngọc đái bên hông, đem căn côn thịt đang chờ phát động kéo ra. Diệp Huyên cảm giác được một trận nhiệt khí đánh úp tới, sau đó, quy đầu to lớn cứng rắn đã đặt tại huyệt khẩu của nàng.
"Ngươi buông ta ra!" Nàng kịch liệt giãy giụa đối với Tiêu Diệp không chút tác dụng, ngược lại vì thân thể không ngừng vặn vẹo lại khiến côn thịt Tiêu Diệp bừng bừng hưng phấn hơn. Cảm thấy được quy đầu đang đội mở bối thịt, bắt đầu sáp nhập hoa kính, Diệp Huyên hoảng sợ nói. "Ngươi dừng lại! chúng ta không thể như vậy... Đây là sai lầm, ta là mẫu hậu của ngươi a!"
"Đúng vậy." Đầu ngón tay của Tiêu Diệp mơn trớn trên môi Diệp Huyên, vẻ mặt của hắn vẫn ôn nhu như trước, lại ẩn ẩn chút cuồng nhiệt kỳ dị, "Ngươi không chỉ là mẫu hậu của ta, mà còn là thái hậu đương triều." Môi hắn dán lên vành tai Diệp Huyên, "Nam nhân khắp thiên hạ, cũng chỉ có mình ta mới có tư cách làm ngươi." Nói xong, hắn ưỡn thẳng thắt lưng, đem côn thịt cắm thật sâu vào trong thân thể nữ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com