Khi giấc mơ tắt
Ngày ấy, chúng tôi đã mơ về một điều,
Bảng điểm vàng, nơi những ước mơ đơm hoa.
Chúng tôi ngồi đó, trong lớp học đong đầy hy vọng,
Nhìn ra ngoài cửa, mơ về một ngày giành giải.
Cầm bút, chúng tôi viết, không chỉ để thi,
Mà để chứng minh rằng mình có thể bay cao.
Văn không chỉ là chữ, là lời, là bài làm,
Mà là cả một khát khao chảy trong tim.
Chúng tôi đã mơ rất lớn, rất sáng,
Mỗi trang vở như là một đoạn đường dài.
Đến một ngày, ước mơ không đến,
Giải thưởng không về, chúng tôi đứng im lặng.
Không phải vì chúng tôi không đủ sức,
Không phải vì chúng tôi không cố gắng.
Chỉ là mơ cũng có lúc khép lại,
Giấc mơ kia, giờ đây phải tạm gác.
Nhưng chúng tôi, sẽ không dừng lại,
Một lần vấp ngã, nhưng không một lần buông.
Vì trong tim chúng tôi, ngọn lửa vẫn cháy,
Chỉ cần một bước, sẽ đi lên từ đây.
Vẫn sẽ đi, trên con đường dài phía trước,
Có thể không là thi chuyên Văn, nhưng là cái gì đó hơn.
Những gì chúng tôi có là dũng cảm, là kiên cường,
Không cần giải thưởng, chỉ cần lòng không ngừng mơ.
Và nếu giấc mơ này tắt, thì cũng không sao,
Vì một ngọn lửa nhỏ, cũng có thể bừng sáng.
Câu chuyện chưa kết thúc, chỉ là một khoảnh khắc,
Một chương buồn, nhưng vẫn đầy hy vọng phía sau
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com