Chương 29
Khi tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang chiếu xuyên qua màn cửa, cả người trùm mền, gối nằm có mùi thơm thoang thoảng, bầu không khí tĩnh lặng bình yên. Mới tỉnh dậy tôi còn nhập nhèm, thói quen duỗi tay duỗi chân sang hai bên, nhìn cánh tay trơn bóng nhẵn nhụi bỗng nhiên phát giác một vấn đề hết sức nghiêm trọng —- từ khi nào tôi đã có thói quen ngủ trần thế!!?
Giây phút ngây ngốc tíc tắc qua đi, nhớ lại hình ảnh mãnh liệt ngày hôm qua, đôi môi nóng bỏng kia, làn da trắng nõn ửng hồng, thân thể cường tráng rắn chắc... Tôi lập tức cứng đờ người, không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa ! Không ngờ một Chaeyoung anh minh như tôi, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt lang sói của ông chủ! Con sói tàn ác Jungkook không những ăn mà còn gặm sạch sẽ tôi nữa ! Ngay cả cặn cũng không chừa cho tôi một miếng nào!
Tuy nhiên... tối hôm qua hình như tại tôi trộm điện thoại thất bại, mò tới thứ-không-nên-đụng-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì, hơn nữa do tôi đặt sai phòng khách sạn, cảnh sống chung một phòng này cũng là do tôi tự tạo ra đấy....
A A A... Sao giống như nữ thư ký vô sỉ âm mưu quyến rũ ông chủ quá, cái này dù có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội !
Tôi co rúm người, không dám nhúc nhích, cũng không dám quay qua nhìn, chỉ yên lặng suy đoán không biết nãy giờ Jungkook làm gì sau lưng, đang suy nghĩ gì, hay là vẫn đang ngủ, hay đã thức dậy rồi?
Không biết qua bao lâu, cảm thấy sau lưng có gì đó động đậy, tôi khẩn trương nhắm tịt mắt, cũng chẳng dám thở mạnh một hơi nào. Một lát sau, có tiếng hít thở dần dần kề sát, tôi láng máng cảm thấy có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chăm chú vào mặt mình.
Thế này lại khiến tôi hồi hộp hơn, Jungkook định xử lý chuyện phát sinh tối hôm qua như thế nào đây? Sẽ giống như mấy tổng giám đốc công ty lớn coi như tình một đêm, ghi đại một tờ chi phiếu rồi coi như xong, hay là sẽ biến tôi thành tình nhân?
Lòng tôi rối bời suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng sột soạt, hình như là chuẩn bị rời giường, lúc sau lại có tiếng chân bước đi, rồi sau đó tiếng nước tí tách chảy trong nhà tắm vang lên, mãi đến lúc xác định hồ ly thành tinh kia đã đi tắm, tôi mới dám mở to mắt ngồi dậy, nhìn ra giường ngổn ngang, tôi chết điếng người, hôm qua lúc trời tối chúng tôi không phải là đang ở trên sofa ư, tôi thậm chí ngay cả chuyện "di chuyện mặt trận" cũng chẳng có chút ấn tượng nào! Phút chốc ảo não, nhìn lại bản thân mình lại có chút xấu hổ, vội vàng tìm quần áo, dáo dác nhìn khắp mặt đất, phát hiện quần áo rơi rớt bốn phía, nào là ở sofa, nào là trên mặt đất, nào là ở góc tường...
Mặt đỏ gay nhảy xuống giường, lén lút thậm thụt nhặt quần áo lên mặc vào, bi kịch chính là mới mặc được một nửa thì có tiếng cửa phòng tắm mở ra!
Vì thế, tôi áo rách quần manh* đứng tần ngần trước mặt Jungkook, anh chỉ quấn chiếc khăn tắm lỏng lẻo, tóc ướt sũng, từng giọt nước óng ánh lăn dài trên khuôn ngực bóng loáng, cả người toả ra mùi sữa tắm đầy gợi cảm, mặt mày anh sảng khoái, ung dung cười cợt, dáng vẻ thản nhiên không thể nào thản nhiên hơn được nữa nhìn tôi nói, "Dậy rồi à, muốn tắm không?"
Tôi đờ đẫn gật đầu, nhặt quần áo dưới đất lên chạy vọt vào phòng tắm, sau lưng còn vang lên một tràng cười khanh khách không dứt, "Cẩn thận đấy, đừng để té xuống đất đập đầu vào bồn tắm nữa."
Đúng là đồ khốn, đồ khốn mà! Đã làm chuyện cầm thú với tôi vậy mà còn ung dung bình tĩnh như thế! Càng nghĩ càng thật bất công, vì thế tôi càng lúc càng mất bình tĩnh hơn!
Trong phòng tắm, mặt tôi đỏ bừng nhìn từng dấu vết trên người mình, vội vàng mở nước ấm kì cọ như vũ bão, mặc chỉnh tề mới dám đi ra ngoài. Jungkook cũng ăn mặc chỉn chu, thoải mái ngồi trên ghế sofa, nhìn vẻ mặt anh điềm nhiên bỗng tôi thở phào nhẹ nhõm, vậy cũng tốt, coi như ngày hôm qua không có xảy ra chuyện gì, dù sao việc này có nói ra thì ai nấy cũng đều cho tôi là thư ký muốn quyến rũ ông chủ, tiếng xấu hồ ly tinh này tôi gánh không nổi đâu.
Nghĩ thế, tôi cười tí tửng như mọi ngày, nịnh nọt chào hỏi, "Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành!"
Jungkook híp mắt nhìn tôi trong chốc lát, gật đầu, "Đúng thật rất tốt, 'tối qua' ngủ rất ngon."
Thấy anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "tối qua", tôi lạnh hết sống lưng, quyết đoán trả lời, "Đúng vậy, tối qua anh phát sốt, cả người nóng hừng hực, ngủ một giấc từ tối qua đến bây giờ mới dậy mà."
Hiểu được ý tôi nói, vẻ mặt anh lạnh tanh, lườm tôi, đáp, "Anh cũng đâu có sốt đến đần độn, chuyện tối qua đều nhớ rất rõ ràng."
"Tối qua? Tối qua đâu có xảy ra chuyện gì đâu, ha ha." Tôi cười gượng hai tiếng, vội tránh ánh mắt nhìn thấu tim gan của anh, lảng sang chuyện khác, "Tổng giám đốc, hôm nay chúng ta phải trở về rồi, đã hết hành trình bảy ngày, chuyến bay sẽ khởi hành lúc 12 giờ trưa nay."
Jungkook không trả lời câu hỏi của tôi, nhếch miệng vẫy tay gọi, "Chaeyoung, em đến đây."
Tôi tức khắc đề cao cảnh giác, lui về sau hai bước, trợn mắt lúng túng nhìn anh, "Để làm gì?"
Jeon Jungkook thấy phản ứng sợ sệt của tôi liền ngừng cười, nhíu mày nói tiếp, "Em sợ cái gì? Sợ anh nuốt chửng em sao?"
Nghe câu nói đó tôi lập tức nổi đoá, tất cả dây thần kinh đều đều bị kích thích, tóc dựng đứng, hai tay nắm lại thành nắm đấm, nổi điên hét toáng lên, "Anh muốn hỏi tôi sợ cái gì hả? Làm sao tôi không sợ cho được! Sau khi anh làm trò đồi bại cầm thú với tôi xong bảo sao tôi không sợ anh chứ? Tối qua không phải anh ở trên ghế sofa ăn sạch sành sanh tôi rồi sao?"
Anh ngẩn ra, ánh mắt hiện lên ý cười, nhướng mày hỏi, "Chứ không phải tối qua không hề có chuyện gì xảy ra sao hả?"
Tôi nói như đấm vào mặt mình, muốn chết ngay tức khắc, đây không phải gọi là chưa đánh đã khai sao, giờ có muốn giả bộ hồ đồ cũng không được nữa rồi! Mà nếu vì chuyện tối qua mà phải cuốn gói đi, thế thì tôi vừa thất thân lại mất việc làm, đúng là hoạ vô đơn chí mà!
Vẻ mặt Jungkook trở nên nghiêm túc, vẫy tay nói,
" ParkChaeyoung, anh thấy chúng ta có lẽ nên ngồi xuống nói chuyện với nhau."
Thần kinh tôi càng căng thẳng hơn, "Tổng giámđốc, anh muốn nói chuyện gì?"
Anh nắm hai tay lại, ánh mắt trầm tĩnh, nghiêmmặt nói, "Anh thấy, trải qua buổi tối hôm qua, chúng ta không thể tiếp tục mốiquan hệ trước đây được nữa." Nói xong, anh ngừng lại, nhìn tôi đăm đăm,nói khẽ, "Em hiểu ý anh chứ?"
Quả nhiên là vậy! Tâm trạng tôi lập tức suysụp, uể oải gật đầu, "Tổng giám đốc, tôi hiểu, tôi sẽ làm theo ý anh."
Vẻ mặt Jungkook sung sướng, ánh mắt hiện lênsự ranh mãnh, "Rất tốt, thế em định làm gì?"
Tôi nghiêm trang cúi người, buồn bã cam đoan,"Tổng giám đốc, anh yên tâm, sau khi về công ty tôi sẽ đưa đơn xin từ chức, từnay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."
Vừa đứng thẳng người lên, đã thấy vẻ mặt tươicười của Jungkook cứng đơ, dường như có một cơn gió lạnh thổi qua người, cảngười tôi nổi hết da gà.
Jungkook trầm ngâm suy nghĩ nhìn tôi, giọngnói có vẻ như thất vọng và chán chường, "Chaeyoung, em không thể nhìn từ góc độkhác mà suy nghĩ hay sao?"
Tôi mơ màng nhìn anh, góc độ suy nghĩ khác?Nhìn thế nào? Góc độ gì? Suy nghĩ gì? Chẳng lẽ tôi phải khóc la thảm thương kêuanh bồi thường sao? Thế nhưng chuyện hôm qua tôi có trách nhiệm rất lớn, làmsao mà kêu anh bồi thường được chứ! Huống chi với điều kiện của anh thì sợ gìkhông kiếm được phụ nữ, hoàn toàn không có lý do gì để ý đến một nhân viên quènnhư tôi cả, nhìn từ góc độ nào tôi cũng thấy đuối lý!
Nhìn ánh mắt mông lung của tôi, Jungkook tứctối mắng, "Thu dọn đồ cho anh, trưa nay trở về công ty!"
Tôi nghi hoặc nhìn anh, nhỏ giọng hỏi, "Tổnggiám đốc, chúng ta không nói chuyện sao?"
Anh, "Đừng nói chuyện với anh!"
Tôi, "Tại sao?"
Anh, "Lại nói chuyện với em thế nào anh cũngnhịn không được bóp chết em ngay tại chỗ."
Tôi, "..."
Yên lặng buồn rầu trong chốc lát, tôi lặnh lẽxoay người thu dọn hành lý, quả nhiên Jungkook ghét cay ghét đắng chuyện xảy ratối qua, bởi thế hận không thể bóp chết tôi rồi = =
Chuyến bay cất cánh vào giữa trưa, từ khi lênmáy bay đến giờ, Jungkook không nói với tôi một lời nào, vẻ mặt hầm hầm ngồimột đống ở đó, tôi buồn bực vô cùng, tuy anh là Vương lão ngũ điều kiện tốt vôcùng, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, người chịu thiệt thòi là tôi đây này, anhcòn bày đặt tỏ ra ngang ngược như thế nữa!
Có lẽ bởi vì chuyến đi lần này xảy ra chuyệnngoài ý muốn, mặc dù chỉ mới đi bảy ngày ngắn ngủi, tôi lại nhớ nhà vô cùng,rất nhớ mẹ.
Sau khi máy bay hạ cánh, tôi uể oải lủi thủivề nhà, vừa mới mở cửa đã thấy mẹ đon đả tới đón, nhìn nụ cười hiền lành củamẹ, ánh mắt mừng rỡ, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, gia đình bao giờ cũng tốt cả!
Mẹ dang hai tay đi tới, vẻ mặt rất phấn khích,"Con gái ngoan, cuối cùng con cũng về rồi. Mẹ ngày nào cũng trông con về cả!"
Nhìn bà nhiệt tình đi tới, mũi tôi cay cay,xúc động dang tay ra đón, "Mẹ! Con cũng rất nhớ mẹ!"
Vừa dứt lời, mẹ thẳng thừng bỏ lơ tôi, chạy vềtúi hành lý, vui mừng khôn xiết Jeon lọi, "Cuối cùng cũng chờ được con mang đặcsản về rồi, mẹ nói với dì Lưu là con đi du lịch Quế Lâm với Tổng giám đốc côngty lớn, mà bà ấy đâu chịu tin, có mấy thứ đặc sản này rồi để xem bà ấy còn dámcãi nữa không!"
Hai tay duỗi ra trong không trung của tôi cứngngắc, mẹ à, giờ phút này mẹ còn quan tâm đặc sản gì chứ, mẹ nên quan tâm congái mẹ đây nè.
Có lẽ ông Trời đã nghe thấu lời kêu gọi củatôi, mẹ bỗng nhiên lấm lét đến gần, "Đúng rồi Chaeyoung, nói thật cho mẹ ngheđi, con và ông chủ của con tiến triển đến đâu rồi hả?"
Tôi mất bình tĩnh, ấp úng trả lời, "Gì mà tiếntriển đến đâu chứ?"
"Hai con không phải..." Vẻ mặt mẹ cười rất gianxảo, xen lẫn sự chờ mong, "Con cũng lớn rồi, tính đến chuyện kết hôn đi là vừa,đàn ông tốt bây giờ cũng không còn nhiều đâu."
Kết hôn... Nói đùa gì vậy, nhớ đến vẻ mặt hắc ámcủa Jungkook ngày hôm qua khiến tôi lạnh cả xương sống, nhìn thái độ anh cămthù tôi đến tận xương tuỷ, tốt nhất là tôi cuốn gói đi càng sớm càng tốt! Tôithủng thẳng nói với mẹ, "Mẹ đừng có nghĩ lung tung, điều kiện Tổng giám đốc củacon tốt như vậy làm sao để ý con chứ, con và anh ta không có quan hệ gì hết!"
Nụ cười trên mặt mẹ tắt ngấm, quắc mắt nhìntôi vẻ như điều tra, "Thật sao?"
Tôi gật mạnh đầu, "Thật mà, mẹ là mẹ của con,con gạt mẹ làm gì?"
"Vậy sao." Mẹ gật đầu, vẻ mặt thất vọng, saukhi suy nghĩ một chút bỗng dưng trừng mắt quát to lên, "Không sao cả! Đã khôngcó gì hết thì con tiếp tục coi mắt cho mẹ, con trai dì Lý và chú Vương cũngkhông tệ, con gặp thử xem chọn được không, không được thì lại coi mắt tiếp, cònthiếu gì người sợ gì mà không chọn được người nào."
"Con không muốn mà mẹ! Con không đi xem mắtđâu, mẹ tha cho con đi." Nghe mẹ nóixong, tôi khóc lóc thảm thiết, hai ngườikhông quen biết lại cùng nhau ăn cơm, bối rối là chuyện bình thường, nghĩ lạitôi càng cảm thấy mình xui xẻo vô cùng, chẳng biết giải quyết thế nào, đúngthật đau đầu chết đi được*.
Mẹ cũng không hề giục tôi, chỉ vỗ vai tôi mànói, "Vậy thì thôi, không đi xem mắt cũng được, cho con nửa tháng dẫn bạn traivề cho mẹ, không có vấn đề gì chứ?"
Tôi ỉu xìu, "Con có thể nói có vấn đề sao?"
Mẹ gật đầu, "Có thể, nghe nói con trai thứ haicủa chú Vương rất thích con đó, hay là tối nay hai đứa đi ăn một bữa cơm tìmhiểu nhau đi."
Tôi, "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com