Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#16


*
Áng mây kia rong chơi đâu rồi
Thành phố sau lưng em buồn
Vậy đâu là điều anh muốn?

Có một ngày nọ, tui đã thử cảm giác buông bỏ tất cả những muộn phiền trong lòng, lái xe ra khỏi thành phố để đi đến những nơi chỉ có cỏ xanh và mây trắng. Cảm giác đó yên bình và nhẹ nhàng đến lạ. Nhưng tui vẫn nghĩ đến người đó.

kar*****niz
alo nhók
đag đâu

yunbray110
dạ đang ở bên ngoài có chút việc
có gì không anh?

kar*****niz
lâu gòi k gặp
cafe k

yunbray110
khi nào anh?

kar*****niz
h lun nè

yunbray110
dạ chắc không được rồi, do em đang không ở thành phố

kar*****niz
ừa mà dạo này s thấy chú e ít hoạt động trên mxh vậy

yunbray110
dạ
không có gì đâu ạ
em bị stress một chút
cảm thấy mình lạc lõng quá

kar*****niz
thui k sao đâu, ai mà chả có thời gian bị mất cân bằng
bình tĩnh và suy nghĩ kĩ trước mọi quyết định nha
fighting nhóc!!!

yunbray110
em cảm ơn nhiều
mà anh ơi

kar*****niz
hử

yunbray110
làm sao để biết một người có thích mình hay không ạ?

kar*****niz
trời dễ mà
hỏi thẳng người ta đi
nếu không thì xài mánh cũ
rượu vào lời ra á mà

yunbray110
em không đủ can đảm anh ạ

kar*****niz
trời
thằng e tui
ngó z mà nhát
cô nào mà e khiến chú e lao đao đến nỗi stress lun z

yunbray110
không phải ạ
chỉ là một người quen của em thôi anh

kar*****niz
người quen thì hỏng phải dễ ns hơn nữa hả?

yunbray110
quen thôi
không thân mấy anh ạ

kar*****niz
ai z chú
a biết k?

yunbray110
chắc cũng có đó anh
em không tiện nói qua tin nhắn lắm, hôm sau anh em gặp nhau em sẽ nói rõ hơn
giờ em cảm thấy tinh thần hơi bế tắc
tạm thời không muốn nói đến chuyện này lắm, em xin lỗi anh nhiều nhé

kar*****niz
anh bk r

mà em s cx được a k có ý kiến, nhưg em phải chú ý đến sức khoẻ của mình nữa

yunbray110
dạ em cảm ơn
kar*****niz đã bày tỏ cảm xúc ❤️ với tin nhắn của bạn

Kể cả với những người anh em của mình tui cũng không thể nào có đủ dũng khí mà nói ra suy nghĩ của mình cho họ cả. Đây có lẽ cũng là lần hiếm hoi trong cuộc đời mà tui cảm thấy đưa ra một quyết định khó khăn đến nhường nào. Tui nghĩ nếu mình cứ mãi yếu đuối và trốn chạy khỏi những cảm xúc thật, con người thật của mình thì mãi chỉ là thằng nằm ở đáy xã hội. Thằng Bảo của ngày xưa đâu rồi? Thẳng Bảo dám chơi dám chịu đâu rồi? Thật là một kẻ thất bại. Thất bại toàn tập luôn đó. Chưa bao giờ tui cảm thấy mông lung như thế này cả... Nói hay không nói đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com