thirty eight.
Ở nhà gã thật sự chẳng biết làm gì, đáng lí ra là giờ này phải lao đầu vào công việc rồi thế mà do nghĩ cho người khác nên lại nghỉ làm. Từ trước đến nay gã khá ít quan tâm đến cảm nhận của người khác nhiều như thế thường thì sẽ đặt lợi ích của mình lên phía trên đầu.
Nhưng chẳng sao cả chẳng có gì là mãi mãi chúng ta sẵn sàng thay đổi những thứ tưởng chừng như không thể vì người mà ta yêu.
Có những thứ sẽ không thể nào giải thích bằng lời được chúng ta chỉ có thể cảm nhận nó len lỏi trong từng phần tâm hồn của mình. Cảm giác này có thể ví như khi ta chìm đắm trong tình đầu. Một thứ tình yêu vụng về mà khó quên, nó mang chút gì đó ngây ngô của tuổi trẻ nhưng lại vô cùng mãnh liệt. Nó khiến ta hoàn toàn chìm đắm trong mật ngọt của ái tình. Có thể khi ấy con người ta sẽ đánh mất bản thân sẽ thay đổi nhiều thứ nhưng có một điều không thể phủ nhận là họ đã được yêu được đắm chìm vào nó. Điều đó làm gã cảm thấy hệt như mình đang hồi xuân vậy? Bùi Thế Anh của những năm tháng tuổi trẻ mang dáng vẻ gì nhỉ?
Khi ấy thì gã cũng khá ngông đấy, cũng mang một sức trẻ mãnh liệt. Gã thấy được bản thân mình trong con người cậu của vài năm về trước, mỗi khi nhìn cậu gã cảm tưởng như mình đã nhìn vào một phần tâm hồn vậy. Có lẽ đó là lí do gã thích cậu, sẽ không chấp nhặt những thứ mà cậu làm. Hoặc có thể là không, làm gì có ai lí giải được tình yêu cơ chứ. Gã chỉ biết cái thứ gọi là tình yêu ấy cứ từng chút từng chút một reo rắc vào tâm hồn tưởng chừng như già cỗi của gã.
Vì thế nên gã luôn hành động hấp tấp, gã chẳng thể ngồi im đợi tình yêu đến. Chỉ có mấy đứa trẻ con mới nghĩ như thế thôi. Còn gã lớn rồi gã không chờ được đâu.
Dẫu cho có là thế nhưng tiến độ cũng chẳng thể đẩy nhanh được vì nếu muốn vậy thì cả hai phải cùng đưa đẩy. Nhưng rõ ràng trong mối quan hệ này khiến cậu cảm thấy không an toàn. Có thể là một vài rào cản đã được gỡ bỏ nhưng nỗi sợ thì sẽ còn mãi ở đó, lòng cậu giờ hệt như một đại dương đen sâu thăm thẳm. Vậy thì cậu ở nơi ấy sẽ mang dáng vẻ gì nhỉ?
Ở nơi đó cậu là một bản thể đơn độc và luôn sống trong bóng tối, dẫu cho nếu cố gắng ta có thể rời bỏ đại dương đen để để với đất liền tươi sáng. Nhưng cậu lại chẳng thể làm được điều tưởng chừng như dễ dàng ấy, cậu sợ cậu rất sợ. Cậu chẳng biết là mình sợ thứ gì nữa hoặc do không thể biết nên cậu lại càng sợ. Thế giới của cậu chỉ gói gọn trong một không gian tối và u ám.
Nhưng khi ở cùng mẹ cậu đã tốt hơn, bà giống như những tia sáng vào sớm mai vậy vô cùng ấm áp và dễ chịu. Nhưng để bước ra khỏi vùng an toàn là không thể, dẫu vậy cậu cảm nhận được có lẽ trong tương lai gần cậu sẽ tìm lại được nơi đất liền tương sáng. Nhưng cái gọi là tương lai gần ấy là 1 năm 5 năm hay 10 năm thì cậu không thể chắc.
Dẫu vậy thì chút thay đổi tích cực trong tâm tình khiến cậu vui hơn rất nhiều. Bởi vì nó có nghĩa là cậu còn hi vọng cho một tương lai tốt đẹp, có thể ở nơi đó cậu sẽ phải từ bỏ nhiều thứ nhưng chẳng sao cả chúng ta sống là bởi vì chính chúng ta mà nhỉ?
Nhìn ngắm những bông hoa nhỏ bé trong tay khiến cậu cứ treo một cái nụ cười dịu dàng ở trên môi.
Ngày nghỉ hôm ấy đối với cậu vô cùng quý giá nó như đã mang đến cho cậu một tia hi vọng vài tương lai nó mang đến rất nhiều niềm vui. Sâu thẳm trong lòng cậu cũng có chút biết ơn khi Andree bị ốm, vì gã đã khiến cậu có một ngày nghỉ tuyệt đến thế.
Tạm biệt mẹ và trở lại guồng quay của công việc, cậu cảm giác mình vậy mà thật sự tốt hơn. Sự u ám luôn treo trên gương mặt cũng đã bớt đi nhiều. Nhìn vào trong gương lần đầu tiên sau từng ấy thời gian cậu cười. Một nụ cười thật sự, nó không giả tạo như trước đây cậu thực sự đang rất vui vẻ.
Dù cậu cảm thấy nhìn vào trong gương rồi cười một mình như thế khá kì cục nhưng mà chẳng sao nó khiến cậu vui là được rồi. Tâm trạng có lẽ luôn ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh. Thậm chí hôm nay ly cà phê hay lát bánh mì nướng xém hai mặt cậu cũng thấy nó đẹp và ngon hơn mọi khi.
Những tia nắng dẫu có gay gắt những vẫn khiến cậu thoải mái, nó khiến cậu cảm thấy như được chữa lành từ bên trong.
"Ray ơi mở cửa, mở cửa."
Hôm nay sau khi mở cửa cậu đã ôm chầm lấy Laci, ngoài quản lí của cậu thì nó là người luôn bên cạnh cậu lúc cậu không ổn.
"Sao vậy má, uống nhầm thuốc hả?"
Cậu chẳng nói gì, có những thứ chúng ta chẳng thể diễn giải bằng lời nói được. Hãy cứ để nó xảy ra tự nhiên như thế đi một lời giải thích lúc này đây là chẳng cần thiết.
"Sao mới nhặt được tiền à mà vui thế."
Vẫn im lặng, Laci thấy thế thì cũng chẳng nói thêm gì nữa, dẫu sao thì nhìn cậu trông có vẻ rất ổn. Lâu rồi mới thấy cậu trông vui vẻ như thế.
"Được rồi tao ra xe trước, mày chuẩn bị đồ đi."
Laci sau từng ấy thời gian ngày càng trở nên chuyên nghiệp hơn, trong cuộc hành trình này đã biết mọi người xung quanh cậu có một bước tiến mới trong cuộc đời.
Đến tận lúc ngồi trên xe cả hai vẫn nhìn nhau cười, dù chẳng biết vì lí do gì nhưng họ cứ cười thôi. Nụ cười bỗng chợt quay lại thời tuổi trẻ của cả hai, nó có chút thoải mái có sự phóng khoáng và hồn nhiên. Đến cái độ tuổi này rồi để có thể một lần cười tươi như thế quả thực là khó. Có lẽ hôm nay là một ngày đáng nhớ trong cuộc đời cậu.
Dừng xe, cả hai cùng nhau đi vào trong trường quay, hôm nay hai người đi rất sớm. Mọi người hầu như còn chưa đến.
"Ăn bánh uống sữa đi này tao mua trước lúc đến nhà mày đấy."
"Cảm ơn bạn hiền, mày cũng biết chuẩn bị trước cơ."
Laci bĩu môi, thằng này luôn nghĩ cô là một đứa con nhà giàu chỉ biết chơi bời và tiêu tiền. Ừ thì cô của mấy tháng trước cậu chẳng khác lời nó nói là mấy nhưng khi lao động rồi thì ta sẽ thấy lao động quả thực là vinh quang. Tiền mà ta tự tay kiếm ra nó mang một giá trị to lớn mà không thể đong đếm được. Trong cuộc hành trinh cùng với nhau cô cũng đã học được nhiều thứ.
"I love you."
"Me too."
Cả hai vì thế mà cùng bật cười khúc khích, mấy câu nói sến rện ấy luôn chọc cho cả hai cười phá lên dù cho có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.
Hình ảnh khi nãy thế mà vô tình lọt vào mắt gã, dẫu cho gã biết giữa hai người không tồn tại thứ tình cảm giống như gã dành cho cậu. Dẫu sao thì con người thường không sợ cho đến khi chuyện ấy thực sự xảy ra.
Nhưng chỉ nhiêu đó cũng khiến gã biết mình lại phải làm gì tiếp theo rồi.
Chậm rãi, gã bước nhanh về phía ghế ngồi của mình. Mắt chạm mắt, tay gã giơ lên để chào cậu. Còn tại sao thì thật ra gã muốn thăm dò một chút trước khi hành động, gã muốn chắc chắn những thứ bản thân làm tiếp theo là đúng.
Hơi đơ ra nhưng cậu cũng rụt rè giơ tay vẫy lên lại. Không phải cậu vị tha hay cao thượng gì đó đâu nhưng có lẽ cứ ôm một cỗ hận thù thì chẳng bao giờ có thể sống thoải mái được. Có những lúc buông bỏ mới là lựa chọn tốt nhất dành cho cả hai.
Dẫu có hơi sượng nhưng cậu vẫn cười mỉm rồi gật đầu, gã tưởng chừng thế giới đã ngừng chuyển động trong giờ phút đấy. Nụ cười ấy thực sự mang rất nhiều ý nghĩa, gã chẳng thể sâu sắc để hiểu từng tầng ý nghĩa của nó. Nhưng có một điều mà gã nhận ra đó là một kẻ tội đồ như gã vậy mà lại được một thiên thần như cậu ban phát phước lành. Nụ cười ấy chẳng thể là của một con người được. Chính xác là của một thiên thần mà. Giờ trong đầu gã chỉ hiện mỗi một câu hỏi : Liệu ngã từ thiên đường xuống có làm cậu đau không?
Gã cứ cầm điện thoại rồi lướt trong vô định, thậm chí gã còn chẳng dám nhìn thẳng. Gã sợ rằng cậu sẽ phát hiện gã nhìn lén cậu, sẽ nghĩ xấu về gã sẽ lại ghét gã.
Thế mà gã lại càng sốc hơn khi lướt mạng xã hội.
Cậu thế mà lại bỏ chặn gã rồi này. Gã không biết mình đã làm điều gì để cậu có thể tha thứ cho những lỗi lầm mà gã gây ra cho cậu.
Thực ra thì cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đâu, chặn thì có làm được gì đâu điều đó chỉ thể hiện rằng cậu vẫn còn tạp niệm chưa thể buông bỏ mà thôi.
Có lẽ trong mỗi phần tâm hồn của cả hai lại có một chút thay đổi nhỏ nào đó chăng?
_______________________________
Sốp sẽ cố gắng chau chuốt văn phong hơn nữa hehehehehe
Mọi người ai rảnh có thể ghé qua fic nhỏ này của sốp nha thank kiuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com