twenty six.
"Mày nghĩ một chút tiền của mày thì sẽ giải quyết được tất cả vấn đề à."
Mặt cậu nhăn cả lại, tôn nghiêm của cậu không phải thứ mà tiền có thể mua được. Cái cách gã coi nhẹ nó rồi đập một đống tiền ra giải quyết khiến cậu vô cùng kinh tởm.
Giật lấy mấy cái bánh trên tay gã cậu thở dài thườn thượt.
"Mày khiến tao cảm thấy kinh tởm vãi. Cả đời này đừng mong tao sẽ tha thứ cho mày. "
Cậu đứng lên rồi rời đi, nếu ở đó thêm một lúc nữa cậu sẽ chẳng chịu được mất.
Nhìn bóng lưng cậu uể oải rời đi làm gã hơi khó hiểu, dân làm ăn kinh doanh như gã đều có chung một suy nghĩ.
Thứ gì không thể mua bằng tiền thì có thể mua bằng rất nhiều tiền.
Sự khó chịu của cậu làm gã cứ đứng đơ ra đó mà suy nghĩ. Gã cũng khó chịu, gã chẳng hiểu nữa. Nhưng mà có một chuyện quan trọng hơn, Trang Anh cho cậu một cái donut thì được cậu cho nhéo má cơ mà.
Còn gã thì sao?
Tất nhiên mỗi người sẽ có một suy nghĩ khác nhau, cầm đống bánh trên tay cậu bỗng lại thấy vô cùng buồn nôn. Những thứ mà gã đưa cho cậu hầu hết cậu đều chẳng thể chấp nhận được. Cậu mãi mãi tồn tại một sự bài xích vô hình với gã.
Nhưng lại chẳng thể vứt đi được, dẫu sao đồ ăn cũng đâu có tội tình gì. Cậu khệ nệ cầm đồng bánh vào trường quay, ngó ngang ngó dọc một hồi thì lại chẳng thấy chị My đâu.
"My nó đi đâu rồi ấy, thấy bảo có việc gì quan trọng."
"Chắc lại đi kí hợp đồng."
Cậu ủ rũ leo tót lên ghế ngồi với Hoàng Khoa. Mắt cậu buồn thiu, trông như sắp khóc đến nơi.
"Ray, Ray ơi."
Cậu đảo mắt, sao ai lại gọi tên khi ở Mỹ của cậu thế nhỉ?
Laci cười tươi rói dang tay ý bảo cậu chạy xuống để ôm ôm.
Hai người vui như mấy đứa trẻ con được cho kẹo rồi thơm má nhau. Laci do mới về nước nên vẫn còn giữ thói quen chào hỏi khi ở trời Âu.
"My nó bảo tao đến đây, liệu mà trả lương cho tao hẳn hoi."
Cậu bĩu môi, phụ nữ đúng là vừa đáng sợ vừa khó chiều mà.
Hai người dung dăng dung dẻ ra ghế huấn luyện viên của cậu.
"Nào Ray chụp tao kiểu ảnh."
Dù không cam tâm lắm nhưng cậu vẫn phải giơ điện thoại lên để chụp. Mà phụ nữ đúng là lắm chuyện cơ. Chụp thì cứ tách một cái là được, đằng này cứ phải căn góc, ánh sáng rồi căn cho mặt nhỏ, chân dài.
Cậu là đàn ông thì sao mà hiểu được mấy cái phức tạp này. Cứ giơ máy lên là chụp thôi, máy nào cũng chụp nhạc nào cũng nhảy trừ nhạc thằng Andree.
"Mày chụp xấu vãi ra ấy, không nhờ vả được gì cả."
Laci rất không vừa lòng, cậu thấy thế thì lôi đống bánh ngọt ra cho nó ăn để nó ngậm bớt cái mồm lại. Cái mồm lúc nào cũng xoen xoét xoen xoét đau hết cả đầu.
Mọi người nhìn vào đúng là không biết ai là nghệ sĩ ai là quản lí luôn. Laci ngồi ghế huấn luyện viên vừa bấm điện thoại vừa ăn bánh. Cậu thì đứng bên cạnh, hai người cứ cười nói không ngừng.
Điều đó làm gã không vui cho lắm, kia là em gái gã từng gặp ở club, gã cũng không tin hai người lại thân thiết đến thế.
"Mày thích em kia à."
Tất Vũ vừa vỗ vai vừa tặc lưỡi nhìn theo hướng mắt của gã.
"Ừ, một chút."
Cậu cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chằm chằm sang chỗ mình. Vừa mới lia mắt thì đã bắt gặp gã giật mình quay đi chỗ khác.
Lắc đầu ngán ngẩm, Andree đúng là một thằng tồi nhất mà cậu từng gặp.
"Ê thế ví dụ mày mà quay thì tao ngồi sau cánh gà à."
"Ừa đúng rồi, mày cứ ngồi im một chỗ là được. Cứ bấm điện thoại hay đặt cái gì về mà ăn. Nào quay xong thì tao đưa mày về."
Laci gật gật đầu, coi bộ làm quản lí cũng dễ ăn ra phết. Ngồi rung đùi mà cũng được tiền. Nào cô cũng phải apply làm quản lí cho anh nghệ sĩ nào đẹp trai mới được.
Nó gật thì cậu lắc. Cậu thừa biết con nhỏ này đang nghĩ gì. Nhưng cậu cũng chẳng nỡ phá nát những mộng tưởng của nó.
Gã vẫn lẳng lặng quan sát hai người, có vẻ chỉ là bạn bè thân thiết thôi, thân từ khi cậu vẫn còn ở Mĩ thì phải. Gã để ý rằng Laci là người đầu tiên gọi cậu như vậy.
Vì nếu là người yêu thì không thể xưng mày tao với nhau được.
Tổ sản xuất đã giục giã tất cả mọi người nhanh chóng để ghi hình.
"Mày vào cánh gà ngồi đi, đừng có đi lung tung."
Laci gật gật đầu rồi nhéo má cậu một cái, hôn gió một cái rồi đi vào phía cánh gà.
Cậu cười ngán ngẩm, nhỏ này lúc nào cũng làm mấy cái hành động sến rện thấy ghê.
"Bảo, bạn gái của em hả? Chị mới thấy lần đầu đó, trông xinh xắn đáng yêu ghê ha."
Trang Anh vừa nói vừa liếc mắt sang nhìn gã, miệng thì cười tủm tỉm.
Cậu chỉ cười cười lắc đầu, chả muốn giải thích đâu tại nhỏ Laci cứ làm mấy cái hành động kì cục.
"Không, không thể nào. Otp của tôi."
Thanh Tuấn hốt hoảng than vãn, mới dí được có mấy ngày, không cam lòng một chút nào.
Cậu thấy Thanh Tuấn thế thì cũng chỉ cười cười, việc ship otp thì mọi người đều biết cả. Việc ấy cũng không làm cậu bận tâm mấy dẫu sao thì cái chuyện viển vông ấy cũng chẳng trở thành sự thật được.
Thở dài, hôm nay quay quả thực quá mỏi luôn rồi, bình thường thì sẽ có chị My đưa nước cho cậu nhưng hôm nay chỉ có nhỏ Laci thôi nên cậu đành chịu vậy.
"Ray uống nước đi này."
Cậu bắt lấy chai nước rồi tu ừng ực.
"Mày chuẩn bị đi để tao đưa mày về."
"Mày đợi chút đi tao đi vòng vòng đây chơi một chút rồi bọn mình về."
Cậu gật đầu, thôi thì cứ để nó đi rồi chụp vài cái ảnh đăng lên mạng vậy. Phụ nữ họ là vậy mà, đi đâu mà mặc đồ đẹp thì phải chụp lấy kiểu ảnh nếu không thì về sẽ khó chịu không thôi.
Gã nhìn sang cậu rồi lại nhìn sang Laci.
"Laci."
Nghe ai gọi tên mình nên Laci giật mình quay đầu lại. Mặt cô khó coi trông thấy, thằng cha này đừng bảo là gọi cô thật đấy nhá. Tốt nhất là đừng nên tỏ ra quen biết nhau.
"Anh gọi tôi à."
"Đúng rồi, anh hỏi em cái này được không?"
Laci đứng trước mặt gã rồi khoanh tay lại, đánh mắt liếc từ trên xuống dưới.
"Em với Bảo đang quen nhau à?"
Tất nhiên gã cũng không quan tâm lắm chỉ tò mò một chút nên hỏi dò thế thôi.
"Anh là đàn ông con trai mà coi bộ nhiều chuyện quá nhỉ."
Cô biết Ray nó không thích thằng cha này. Tất nhiên cô cũng thế, thử hỏi xem bạn mình không thích thì sao mình thích cho được. Phải cùng lí tưởng thì mới chơi được với nhau chứ.
"Ray ơi đi về thôi."
Cậu thấy tiếng nói thì tắt điện thoại rồi gật gật đầu.
Hai người vì thế mà cùng nhau đi tới hầm để xe.
"Ray này, mày ghét Andree gì đó lắm à."
"Ừ đúng rồi."
"Nó làm gì mày à?"
Cậu sựng lại tại chỗ không di chuyển, đầu cậu loạn hết cả lên. Giờ trong đầu hàng ngàn hàng vạn câu hỏi chạy qua não bộ của cậu.
"Này mày sao thế, mặt mày xanh lên hết thế này."
Cậu xua tay rồi giục Laci lên xe.
"Để tao lái cho, nhìn mày không ổn lắm."
Ngồi vào ghế sau cậu vẫn chưa thể bình ổn, mỗi khi nhớ lại chuyện kia cậu đều rất sợ. Thiết nghĩ một mình cậu chịu đựng là quá đủ rồi, thật sự chẳng muốn người thân của mình phải lo lắng vô ích nữa. Khi nhìn chị My khóc cậu đã sợ lắm, chị ấy chắc cũng rất đau buồn. Cậu không muốn ai phải như thế nữa.
Mồ hôi lấm tấm trên trán của cậu dẫu cho trong xe vẫn mở máy lạnh. Ánh mắt cậu lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ cậu lại phải đến gặp bác sĩ nữa thôi. Tình trạng thực sự chẳng ổn như cậu nghĩ. Có lẽ nó chỉ ổn nếu như cậu không gặp gã thôi. Nhưng mà cậu còn có công việc, gặp mặt là chuyện chẳng thể tránh khỏi.
"Mày sao thế, tao để ý dạo này mày cứ lạ lạ. Trông mày không vui vẻ như dạo trước."
"Không, tao ổn thật mà."
Cậu vừa gãi đầu vừa cười cười.
"Nói thật đi, mày đừng tưởng qua mặt được giác quan thứ 6 của phụ nữ."
Cúi đầu, cậu vẫn chẳng nói hai ngón tay thì cứ bấu chặt vào nhau. Lòng bàn tay thì đã đổ mồ hôi ướt đẫm.
Dừng xe, người cậu nhoài gã về phía trước.
"Vào nhà thì nói."
Hai người ngồi đối diện nhau trên sofa, tình cảnh hiện tại hệt như mẹ đang hỏi tội con vậy. Trông có chút buồn cười.
"Nào, giờ thì thành thật nói cho tao đi. Hôm nay ở trường quay tao đã để ý rồi."
"Thật ra tao chỉ là hơi mệt do đang giảm cân thôi."
Cậu cúi đầu, lời nói dối này cũng tệ quá đi mất.
"Mày mà không nói thật là tao mách mẹ mày đấy."
Cậu im lặng không gian ngột ngạt vô cùng, cậu chẳng thể tự mình nói ra được cậu không đủ dũng cảm.
"Tao.. Tao bị nó.."
"Sao nó đánh mày à."
Cậu lắc đầu, lời nói bị nghẹn ở cổ họng. Đầu cậu nóng ran tưởng chừng khóc đến nơi rồi.
"Đừng bảo là nó dám.."
Cậu im lặng không nói gì, Laci ôm miệng bất ngờ. Cô đã để ý khi gã cứ liếc nhìn sang chỗ cô và cậu. Cô biết gã không nhìn cô bản năng của phụ nữ khiến cô thấy việc này thực sự không ổn. Lúc ở cánh gà cô đã lên mạng tìm hiểu một vài thông tin về gã. Và đương nhiên câu hỏi vu vơ mà gã hỏi khiến mọi chuyện như vỡ lẽ.
"Đừng bảo là cái hôm mà tao gặp mày ở club nhé. Tao xin lỗi, tao cứ tưởng.."
"Không phải hôm đó. Xin lỗi lại để mày phải lo rồi."
"Mày không cần xin lỗi gì cả. Nhớ này mày không sai, mày chẳng có lỗi lầm gì cả. Người sai là nó cơ mà. Cũng đừng có nghĩ quẩn đấy nó mới là thằng xứng đáng phải chết đi. Vẫn còn tao ở đây cơ mà."
Nước mắt cậu như những giọt pha lê nóng hổi chảy xuống gò má đã gầy đi do giảm cân. Những lời nói này ấm lòng quá, cậu lại khiến cho một người nữa phải lo rồi.
Laci để cậu gục lên vai mình, nhìn bạn của mình đau khổ khiến cô buồn lắm. Ánh mắt gã nhìn cậu vô cùng phức tạp. Cô cũng không ngờ trai gái gã đều không tha.
"Mày có cần tao.."
"Chị My có làm ầm lên rồi đấy, nhưng mà tao bảo chị ấy xử lí xong xuôi rồi."
"Mày ngốc thật đấy."
"Tao cuỗm được 1 cái Richard Mile với một cái Rolex rồi."
Cậu cười hì hì, thực ra do lúc ấy cậu giận quá nên mới làm thế. Cầm được hai thứ ấy trên tay cũng đâu khiến vết thương lòng của cậu nguôi ngoai cơ chứ. Có lẽ đến một lúc nào ấy, cái lúc mà cậu có thể đối mặt với gã một cách không lo sợ thì cậu sẽ trả lại những thứ mà cậu lấy đi. Vì tất cả những thứ thuộc về gã cậu đều thấy ghê tởm.
Laci nhìn cậu bất lực, con người này không biết đã phải trải qua bao nhiêu ấm ức thì mới nói được những thứ kinh khủng ấy bằng cái giọng điệu bình thản này đây?
Có lẽ sau này truyện sẽ không thường xuyên ra chap nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com