sáng sớm hôm sau, bùi thế anh có mặt tại nhà thanh bảo đúng như đã hẹn từ trước, hôm nay ba người họ sẽ cùng nhau đi khu vui chơi nên gã cũng có phần hơi háo hức. gã vẫn là gã, vẫn là một bùi thế anh mười trên mười về độ tinh tế khi đã chuẩn bị đâu ra đó một bữa sáng ngon tuyệt và đủ đầy dinh dưỡng. dĩ nhiên là gã cũng đã hỏi qua ý em rồi, em vốn là người khó ăn và gã nghe nói con trai em cũng thế, nên nếu muốn được cộng điểm, gã buộc phải kĩ tính thêm một chút, không thể tùy tiện như thường ngày được.
" chà, anh ngày càng ra dáng ông bố hai con rồi đó nha. "
thanh bảo thấy rõ sự chăm chút từ gã, em liền không nhịn được phải trêu gã một câu. bình thường chăm em cũng đã mệt rồi, nay phải chăm thêm cả tiểu tổ tông nhà em nữa, gánh nặng lại nâng thêm gấp đôi nhưng gã chẳng có lấy nửa lời than phiền gì, điều đó làm em càng thêm yêu người đàn ông này và đâu đó là sự tin tưởng và phụ thuộc nhiều hơn vào gã nữa.
" thế thì gọi daddy nào.. a.. "
bùi thế anh không ngần ngại hùa theo rồi tiện tay đút cho em một trái dâu nhỏ, tuy không ngọt lắm nhưng em lại chẳng thấy chua tí nào, chắc là do thế anh đút nên buộc nó phải ngọt ý mà.
" còn lâu em mới gọi thế nhá, mơ đi. "
thanh bảo được gã chiều lắm, em kênh mặt lên trêu ngươi gã cũng chẳng nề hà gì, có gọi hay không thì em cũng được ăn thôi, không có gì là em không có được từ gã cả. bùi thế anh thì chỉ biết cười, bởi gã thừa biết hai chân em còn đứng được trên đất thì mạnh miệng thế thôi chứ đặt lên vai gã rồi muốn nghe tới phát phiền cũng là điều dễ dàng. và, dĩ nhiên là, gã không phiền rồi.
" à đúng rồi, không phải anh nói hôm nay phải đi thu âm bài mới với anh tee mà sao lại có thời gian đưa ba con em đi chơi thế ? "
" về chuyện đó thì anh bị nó cho leo cây rồi, hẹn hôm nay mà đêm qua nó vẫn còn đang lơn tơn với thiện bên bali thì trời sập cũng về không kịp. "
bùi thế anh thở dài méc lại với thanh bảo nhưng thực ra là gã lén bảo cậu cứ ở bên đó chơi chán đi rồi về cũng được, chi phí phát sinh gã lo tất để có thời gian chơi với hai bố con em nhiều hơn. justatee thấy thế cũng hời nên vui vẻ đi chơi tiếp, dẫu sao thì cậu sắp phải bán mình cho rap việt phiên bản 3.5 rồi, cứ tận hưởng trước cái đã.
" có người yêu rồi ổng khác hẳn ha ? trước thì dính anh như sam ấy, làm em ghen đỏ cả mắt, giờ thì anh thất sủng rồi, bị hắt hủi tới đáng thương luôn. "
thanh bảo nói nhưng vừa đâm người này rồi lại chọt người kia, nghĩ lại em vẫn hơi cay cay nhẹ, vì em cũng phải khốn khổ lắm với cơn ghen tuông của chính mình.
" ra là cũng biết mình hay ghen. "
" chỉ có mình anh là không biết thôi nhá, đừng có làm cái giọng đấy, nghe muốn đá ra ngoài. "
bùi thế anh không cãi nữa, sợ bị đá ra ngoài thật. gã di chuyển lại gần em hơn, chuẩn bị giở thói lưu manh vốn có của mình, nào ngờ lại bị em bắt thóp, nhanh chóng dùng tay đẩy ra.
" nhà có trẻ con, bớt bậy bạ. "
" nào có đâu. "
nhưng sau câu nói đó là gã đã kéo em vào một nụ hôn sâu để thể hiện nỗi nhớ của mình sau một đêm không có em bên cạnh. thanh bảo nói thì nói vậy chứ đâu hề có ý ngăn cản, dẫu sao hai người họ cũng là người yêu, quấn lấy nhau vốn dĩ là chuyện thường tình.
" được rồi, chúng ta còn phải đi chơi đấy. "
thanh bảo đang phải cố gỡ bàn tay hư hỏng của ai kia đặt trên eo mình xuống, còn tiếp tục nữa là không ai có thể cứu nổi em chuyến này. bùi thế anh âu cũng biết tiết chế lại nên đành thôi. nghĩ cũng tiệc thật, ngày trước bớt thời gian bay nhảy với mấy em dancer nóng bỏng mắt có khi lại được ăn thịt mèo nhiều hơn cũng nên.
" xin cái nữa đi. "
gã phồng má về một bên rồi chỉ tay mình vào nó, mặt dày xin thêm chút tiện ích từ em. thanh bảo cũng lười từ chối nên không đôi co với gã, thuận thế cho luôn.
" lắm chuyện quá đấy, mau qua kia ăn sáng đi, em vào gọi edam dậy đã. "
thật ra không cần gọi thì cậu bé cũng đã dậy rồi. dù được nhận một món quà khá đắt đỏ nhưng cậu dường như vẫn chưa đồng ý hoàn toàn với mối quan hệ này vì hình ảnh của bùi thế anh trong mắt cậu không được tốt đẹp lắm. một phần là vì khi nghe bà nội kể về câu chuyện tình yêu này, cậu có lên mạng để tìm hiểu sơ qua về gã, với một hình tượng như thế, cậu không dám chắc gã là người đáng để tin tưởng. edam không hề có vấn đề gì nếu ba của cậu đi thêm bước nữa, kể cả là trai hay gái, cậu đều tôn trọng điều đó, nhưng, cậu chỉ xin một điều kiện duy nhất người đó phải là một người đáng để tựa vào, chỉ cần thế thôi là đủ rồi.
đứng ngay cạnh cửa và ti hí đôi mắt nhìn vào phía trong, một cặp tình nhân đang ân ân ái ái trước mắt cậu bỗng chợt ánh mắt cậu dịu lại dần, bởi cậu cảm nhận được sự hạnh phúc ngay từ ánh mắt, nụ cười của người ba mà mình luôn yêu thương. nhưng điều đó là chưa đủ để cậu có thể hoàn toàn vững tâm.
" ủa, con dậy rồi à ? vậy lại ăn sáng đi, hôm nay chúng ta sẽ đi khu vui chơi chịu không ? "
" ba thích thì ba tự đi đi, mấy chỗ dành cho con nít đấy chán lắm. "
cậu kéo ghế ngồi xuống, nhai một miếng bánh mì rồi nói, thanh bảo cũng chỉ biết cười bất lực, lớn hơn ai đầu mà bày đặt chê con nít con nôi như thật.
" chán thì thôi vậy, thế cho tôi hỏi nơi nào mới khiến anh cảm thấy thú vị nào ? "
edam suy nghĩ một lúc rồi chốt hạ một câu đó là đi cắm trại, so với việc ngồi mấy cái vòng quay chán ngắt kia thì ngồi nướng thịt bên làn nước man mát thú vị hơn nhiều.
thanh bảo thì không thích đi cắm trại kiểu này lắm nhưng con thích thì cũng đành chiều, chủ yếu là muốn cho hai người kia có không gian làm thân với nhau là chính nên thôi em sao cũng được.
" chú xách đồ đi, nặng. "
lợi dụng việc bùi thế anh đang lấy lòng mình, cậu liền thừa cơ dừa việc cho gã, về cơ bản thì gã cũng chẳng nói năng gì, im ỉm nghe theo cậu thế thôi. điều đó làm cậu hoài nghi rằng cái người cao ngạo hôm qua nói chuyện với cậu đi đâu mất rồi.
" chú bị câm hả ? sao tôi hỏi chú không trả lời ? "
" cháu hỏi chú yêu ba cháu thật không thì chú biết trả lời như nào ? nói thật thì cháu không tin mà nói không thì cháu cáu. "
bùi thế anh bất lực trả lời, hỏi câu đó thì nói chiều nào cũng bị bắt bẻ hết mà. yêu thật lòng hay không đâu thể qua lời nói suông mà nhìn nhận được.
" thì tại chú làm tôi không tin tưởng giao ba tôi cho chú chứ không đâu tự dưng tôi đi hỏi vớ va vớ vẩn vậy làm gì ? "
" hỏi xong cháu cũng đâu tin chú thêm đâu ? "
" tôi không biết, ai bắt chú suốt ngày dính lấy gái gú làm chi, nhìn không có tí an toàn nào. "
gã càng nghe càng không biết bản thân nên nói gì, tính chất công việc thôi mà.
" ba cháu cảm thấy an toàn là được, chung thủy vừa là bản năng vừa là bản lĩnh của một thằng đàn ông, không phải muốn thấy là thấy ngay được đâu. "
" nhưng tôi không có nhiều thời gian để chờ đợi. "
bùi thế anh đặt đống đồ nặng trịch trên tay xuống đất, chỉnh lại bộ dạng nghiêm túc hơn để nói chuyện tiếp với cậu.
" vậy thì đừng đợi, bảo cũng không phải là trẻ con nữa, chú nghĩ ba cháu biết mình đang làm gì rõ hơn chúng ta nhiều đấy. "
" chú càng nói tôi càng bất an luôn đấy. "
nghe lời cậu, gã thở dài một cách bất lực, quả thật, giải thích cho trẻ con hiểu một vấn đề nào đó cũng cực kì hao tâm tổn sức.
" thế thôi không nói nữa, yêu thì cũng chẳng biết chứng minh như thế nào, chỉ người trong cuộc mới hiểu được thôi. nhóc con như cháu không hiểu được chuyện người lớn đâu. "
" người ta lớn rồi, ở đó nhóc nhóc hoài. "
" ba cháu kém chú 6 tuổi, vậy tính xem cháu thua chú bao nhiêu tuổi, không là nhóc thì là gì ? "
" thì.. kệ chú.. tôi méc ba là chú bắt nạt tôi. "
cái ngữ nói gì này nghe quen lắm, y như một khuôn đúc ra với thanh bảo vậy. xem ra còn phải thuyết phục thằng bé này dài dài, cũng cứng đầu không khác gì ba nó là mấy đâu.
buổi cắm trại của họ diễn ra một cách vui vẻ, hai người kia thì vẫn đấu khẩu thôi nhưng mà em nói một câu là tạm thời đình chiến, mãi cho đến tối khi cậu ngủ rỗi gã với em mới có thời gian ngồi nói chuyện với nhau bên ánh lửa bập bùng.
" thằng bé vẫn chưa thích anh lắm thì phải ha ? "
" chắc vậy, nó muốn anh chứng minh anh yêu em thật lòng mãi, chả hiểu. "
thanh bảo nghe mà cười khúc khích, về vấn đề này, em cũng hết cách.
" suy nghĩ của trẻ con mà anh chấp nhất làm gì, miễn là em biết anh yêu em là được rồi. "
" thế em có yêu anh không ? "
bùi thế anh nghịch mái tóc mềm của em rồi hỏi, thật ra gã biết rõ câu trả lời mà nhưng vẫn muốn hỏi, vì gã muốn nghe được điều gã muốn nghe.
" này, là tôi tán anh trước đấy nhá, không yêu thì rỗi hơi đi tán cái tên vừa hách dịch vừa đần như anh chắc. "
" ừ nhỉ, vừa hách dịch vừa đần thế mà cũng có người yêu đấy. vậy chắc người yêu của một tên như thế đầu óc cũng không được bình thường cho lắm. "
em nghe mà tức, nay gã tạo phản rồi, dám nói móc em rồi.
" hức.. hức.. thế anh chạ thương em, thế anh chửi em, nói đầu óc em không bình thường. "
bùi thế anh cảm thấy em cũng biết chơi chiêu lắm, mấy khi được thấy dáng vẻ em làm nũng như thế này. gã nhéo má em rồi lại thơm lên chúng, thật khó hiểu.
" thế anh không thương em thì thương ai hả bé ? uống sữa rồi đi ngủ đi, muộn rồi. "
chụt.
" dạ. "
_____________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com