Chương 15
"Vâng, con có thể tự chăm sóc mình mà mẹ."
Cuộc gọi từ mẹ Trần làm Thanh Bảo tách vòng tay Thế Anh mà trốn ra phòng khách ngồi nói chuyện, nghe ra là bà Trần đang trách con trai mình.
"Con biết rồi. Ba mẹ cứ bình thường đi, con lớn rồi cơ mà."
Thế Anh mở cửa phòng bước đến sofar, vòng tay ôm lấy Thanh Bảo từ đằng sau làm cậu hơi bất ngờ.
"Thôi con trễ học rồi, tạm biệt mẹ nhé. Khi có thời gian con sẽ gọi lại sau."
Nói xong liền vội tắt máy, vòng tay ôm cổ Thế Anh.
"Dậy sớm thế."
"Thiếu em, không ngủ được."
Thanh Bảo mỉm cười ôn nhu, Thế Anh đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ.
"Trưa nay đi tiễn Trung Đan nhé."
"Vâng."
Hai người cùng sửa soạn cặp sách rồi lên xe đến trường, hàng trăm con mắt đổ dồn về phía hai học sinh nam tuấn mỹ đang nắm tay nhau sải bước giữa sân trường, các nữ sinh ôm nhau khóc thét.
Cậu sinh viên họ Trần nổi tiếng lên nhờ chạy giúp Bùi thiếu 10km nay đã được cùng Bùi thiếu đường đường chính chính công khai yêu nhau, nếu biết trước ngày hôm nay chắc chắn tôi sẽ là người chạy giúp cậu ta !!!
Cả đám nữ sinh túm tụm lại tiếc hùi hụi nhìn cặp nam nam thanh cao tựa ngọc đang cạnh nhau, Thanh Bảo phát hiện ra ánh mắt kì dị của mọi người liền kéo tay áo Thế Anh mà lí nhí.
"Bọn họ nhìn chúng ta có phải có chút kì lạ không ?"
Thế Anh vỗ vỗ lên bàn tay Thanh Bảo giọng nuông chiều.
"Họ đang ghen tị với em."
Lúc này Thanh Bảo mới vỡ lẽ, hàng trăm cặp mắt ngoài kia có phải hay không là đang nhắm vào cậu ? Đáng sợ quá đi !!!
Có đàn chị khoá trên đứng trước cửa lớp họ mà khóc lóc đến thảm thương.
"Uổng công tôi thích cậu ta tận 2 năm nay, giờ cậu ta lại công khai bạn trai ??? Tức chết tôi rồi !!"
Cô em khoá dưới cũng tiếp lời.
"Chị à, nếu tức mà có thể chết thì hơn phân nữa trường này sẽ bị thanh trừ mất, thật đau lòng quá đi !!"
"Bùi Thế Anh thích con trai sao ? Tôi nghi từ lâu rồi, nhưng tôi ship cậu ta và Trung Đan."
"Mọi người có nghĩ học trưởng Trần, Bùi thiếu và Lê đại nhân chơi 3P không ? Nếu có rất đáng mong chờ đó."
"Cậu im đi !!!!"
Kể từ khi hai người công khai yêu nhau, sinh viên trong trường chia ra thành hai làn sóng lớn chí choé nhau.
Một bên ship cường công: Bùi thiếu kèo trên, Trần học trưởng nằm dưới.
Một bên ship nhược công: Trần học trưởng kèo trên, Bùi thiếu nằm dưới.
Còn sự thật kèo gì thì mọi người cũng biết rồi đó ...
Hàng trăm lời đồn thổi xuất hiện rồi nhanh chóng lan đi, chẳng ai để ý đến chuyện Trung Đan xin chuyển trường về Mỹ. Dù sao khoa của họ năm nay cũng là năm cuối, chuyện chuyển về Mỹ cũng chẳng có gì lạ.
Trưa hôm đó, Thế Anh lái xe đưa Thanh Bảo ra sân bay tiễn Trung Đan. Chàng thanh niên dương quang có răng khểnh hay cười, giờ đã không còn cười nữa. Trông cậu chính chắn và trưởng thành hơn rất nhiều.
Thấy hai người bước tới, Trung Đan liền mỉm cười nhìn họ. Thế Anh đến ôm Trung Đan, anh thật không muốn xa người bạn chí cốt này.
"Nhớ liên lạc cho tôi, giữ sức khoẻ. Hẹn gặp lại."
Trung Đan gật đầu rối lại đưa mắt nhìn Thanh Bảo.
"Tôi ôm cậu được chứ ?"
Thanh Bảo gật đầu. Trung Đan vòng tay ôm trọn Thanh Bảo, đây là ân huệ cuối cùng, sẽ không còn lần nào được ôm lấy cậu như này nữa.
Trung Đan nhẹ buông Thanh Bảo ra, nắm chặt vai cậu, khẽ thở dài.
"Tôi vẫn luôn mang trong người một câu hỏi: Cậu có biết tôi thích cậu hay không ? Tôi cũng đã hỏi cậu rất nhiều lần, tôi mong nhận được câu trả lời từ cậu. Nhưng lần này cậu không cần trả lời, cũng không cần né tránh đâu. Tôi đơn giản chỉ muốn hỏi cậu thôi. Vì tôi nhận ra một điều rằng, sự thật so với lừa dối còn tàn nhẫn hơn nhiều. Không sao, thật may vì tôi đã từ bỏ rồi. Nhưng mà, Thanh Bảo à, cậu biết tôi thích cậu, đúng không ?"
Viền mắt Thanh Bảo đỏ ửng.
"Tôi biết."
Trung Đan bật cười, gật đầu đau khổ,
"Cảm ơn."
Thông báo gọi hành khách của sân bay vang lên, hối thúc Trung Đan từng nhịp dồn dập. Trung Đan nhìn về hướng khác một chút, rồi quay đầu lại nhìn Thanh Bảo, ghé sát tai cậu mà nói nhỏ.
"Cậu tìm nhầm người rồi, Thế Anh không giữ tim em cậu."
Nói rồi Trung Đan ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thanh Bảo, sau đó quay đầu bước đi.
Từ đáy mắt Thanh Bảo thoáng ngỡ ngàng, nhầm rồi ?
Thế Anh bước đến ôm lấy vai Thanh Bảo, giọng hơi nghẹn ngào.
"Sẽ sớm gặp lại thôi, đúng không ?"
Thanh Bảo từ từ quay đầu lại nhìn Thế Anh.
"Thế Anh, anh ... đã từng phẫu thuật thay tim chưa ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com