Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

                                   
                                   

Trở về nước, Thanh Bảo bị giam lõng riêng trong một căn phòng ẩm thấp, thiếu ánh sáng, trong phòng chỉ chứa mỗi chiếc giường và một cái bàn.

                     

Cậu đau khổ ngồi cuộn tròn người lại dưới chân giường, miệng không ngừng niệm thầm tên Thế Anh, cậu không biết Thế Anh có bình an hay không.

                     

Cánh cửa phòng bật mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến Thanh Bảo phải lấy tay che mắt, lờ mờ nhìn bóng người đang từ từ tiến vào.

                     

Đinh Ngân Kiều bước vào, đôi mắt thẫn thờ đỏ au nhìn Thanh Bảo, có lẽ bà mới vừa khóc rất lâu.

                     

Đinh Ngân Kiều bước vào nhà họ Bùi đến nay cũng 22 năm, chịu đựng một người chồng gia trưởng bạo lực tròn 22 năm, lúc nào cũng phải cúi đầu nhịn nhục trong cái nhà này cũng chỉ muốn tiếp tục sống và bảo vệ con trai cưng của bà, Bùi Thế Anh.

                     

Đinh Ngân Kiều bước đến trước mặt Thanh Bảo, niềm đau thương có lớn thế nào cũng bị sự uy nghiêm sang trọng lấp mất, nhìn vào chỉ còn sự lạnh lẽo toát ra bên ngoài.

                     

Thanh Bảo vội đứng dậy trước mặt bà, miệng lắp bắp.

"Bùi, Bùi phu nhân ..."

                     

Bốp !!!

                     

Đinh Ngân Kiều cắn răng tát một cái thật mạnh vào mặt Thanh Bảo khiến cậu nhất thời không ngờ đến, nước mắt bà cũng không còn cầm được mà bắt đầu nức nở.

                     

"Ai cho phép cậu ? Ai cho phép cậu biến con trai tôi thành ra như vậy ? Ai cho phép ??"

                     

Chân Đinh Ngân Kiều bắt đầu không vững nữa, bà khuỵ xuống mà bưng lấy mặt khóc nức nở.

                     

Thanh Bảo bối rối, một bên mặt đau rát nhưng không dám rên lấy một tiếng nào.

                     

"Thế Anh, Thế Anh có chuyện gì sao ?"

                     

Bùi phu nhân ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt trắng dã đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống Thanh Bảo.

                     

"Đều là cậu hại, cút đi thăm nó ngay cho tôi!"

                     

Bước chân trên hành lang bệnh viện ngày một dồn dập, Thanh Bảo gương mặt trắng bệt tay chân không ngừng run rẩy, Thế Anh lại tái phát bệnh tim, tại sao lại tái phát bệnh tim rồi ?

                     

Cửa phòng bệnh bất ngờ được mở ra, người nằm trên giường bệnh không có lấy một chút để tâm, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Dù sao cũng không phải người anh đợi.

                     

"Thế Anh?"

Thanh Bảo gọi khẽ, giọng như sắp khóc tới nơi. Cậu chầm chậm bước lại gần giường bệnh của Thế Anh, lòng như bị hàng trăm mũi dao xâu xé. Bao nhiêu ống kim, dây điện, máy móc đang xung quanh Thế Anh của cậu thế kia ?

                     

"Thanh Bảo!"

Thế Anh nghe liền đưa mắt nhìn Thanh Bảo, ánh mắt rực sáng hân hoan, trái lại sắc mặt anh lại xanh xao không chút sinh khí.

                     

Thanh Bảo ngồi bên giường bệnh Thế Anh, cầm lấy bàn tay cậu ôm vào lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

                     

"Anh có đau lắm không ? Em đến rồi đây, Thế Anh ..."

                     

Đôi môi nức nẻ của Thế Anh co giật vài cái, cố mỉm cười nhưng không nổi, đành dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn cậu, bàn tay xiết chặt.

                     

"Anh không đau. Đừng lo lắng."

                     

Thanh Bảo lắc đầu, nước mắt giàn giụa thi nhau rơi. Cậu đau lòng, cậu xót cho Thế Anh, ước gì được đem bản thân thế vào vị trí của Thế Anh, thay anh ấy chịu đựng trăm vàn đau đớn.

                     

Đinh Ngân Kiều mở cửa bước vào, nước mắt đã ngưng, gương mặt lạnh lùng, nhìn thế nào cũng không ra người mẹ vì con mình mà khóc lóc trước mặt người khác khi nãy.

                     

"Mẹ đã mang cậu ta đến rồi, nên làm ơn chấp nhận phẫu thuật đi. Đừng cứng đầu như thế nữa."

                     

Thế Anh chỉ chăm chăm nhìn Thanh Bảo, hoàn toàn không quan tâm lời bà nói. Thanh Bảo quay sang nhìn Đinh Ngân Kiều.

                     

"Cho tôi hỏi một câu được chứ ? Tại sao 3 năm trước đã thay tim rồi nhưng đến bây giờ Thế Anh vẫn còn lên cơn đau tim ? Trái tim của em tôi không đủ khoẻ mạnh sao ?"

                     

"À, Trần Tiểu Toàn là em cậu ? 3 năm trước người lừa chúng tôi là cha mẹ cậu sao ?"

                     

"Gì chứ ?"

Thanh Bảo đơ ra không hiểu bà Bùi nói gì. Lừa ?

                     

"Phải, năm đó trái tim của em trai cậu bị va đập đến hoại tử vẫn dám bán cho chúng tôi ? Lừa mất tiền rồi trốn đi, cuối cùng lại gặp con trai hai tên lừa đảo ở đây. Cậu cũng giống cha mẹ cậu, đến lừa đảo Thế Anh chứ gì ?"

                     

"Mẹ thôi đi !!!"

                     

Thế Anh đã rất yếu rồi nhưng vẫn cố quát lên, không cho Đinh Ngân Kiều tiếp tục sỉ nhục Thanh Bảo.

                     

"Hoại tử ? Sao lại hoại tử ? Tiểu Toàn ... Còn vết sẹo trên ngực Thế  Anh? Không phải do phẫu thuật để lại sao ?"

                     

"Là do phẫu thuật, nhưng là phẫu thuật lắp máy trợ tim, không liên quan gì đến em trai của cậu !"

                     

Thanh Bảo bàng hoàng ngồi hẳn xuống nền gạch, Trung Đan nói đúng, Thế Anh chưa thay tim, cũng không giữ tim Tiểu Toàn.

                     

Tiểu Toàn em cậu, vẫn là chết oan uổng ?

                     

"Nếu cậu có thể khuyên Thế Anh đi Mỹ thay tim, tôi sẽ bỏ qua cho gia đình cậu, và ... khuyên lão gia để cậu yên. Làm ơn giúp tôi, tôi chỉ còn người con trai này."

                     

Nói đến đây giọng bà lại nghẹn ngào như sắp khóc, bà quay lưng bước ra ngoài, không để ai nhìn thấy giọt nước mắt sắp rơi.

                     

Thế Anh vẫn im lặng nhìn Thanh Bảo, anh rất muốn biết Thanh Bảo đang nghĩ gì.

                     

"Thanh Bảo..."

                     

"Thế Anh, anh đi Mỹ thay tim đi."

                     

Thế Anh thở ra một hơi dài rồi từ từ trả lời cậu.

"Tim của anh bẩm sinh đã vậy, muốn trị dứt điểm phải dùng xạ trị, xạ trị rất mất thời gian. 3 năm hay 5 năm đều có thể, cũng chưa chắc sẽ hoàn toàn thành công 100%. Nếu đã không chắc chắn như vậy, anh thà để thời gian còn lại ở bên em."

                     

"Bùi Thế Anh sao anh có thể như vậy ? Anh luôn ôm mọi thứ về mình, anh không cho phép em được hi sinh một cái gì cho anh, như vậy công bằng sao ? Làm ơn đi, em cũng muốn làm gì đó cho anh, muốn anh vì em mà sống vui vẻ. Nghe em được không ? Có ra sao em vẫn đợi anh về."

                     

Thế Anh đưa đôi mắt sâu thẳm rũ rượi nhìn Thanh Bảo, như có hàng trăm vạn nỗi buồn đang cố nuốt cậu.

                     

"Nếu không thành công thì sao ?"

                     

Thanh Bảo gạt nước mắt, mím môi cười với cậu.

"Em sẽ đợi anh đến năm em 35 tuổi, nếu anh không trở về lúc đó em sẽ tìm người khác."

                     

Thế Anh cười chua xót, gật đầu. Thanh Bảo đưa ngón tay út ra, bắt cậu móc nghoéo.

                     

"Hứa nhé. Bình an trở về."

                     

"Được. Đợi anh."

                     

Thanh Bảo và Thế Anh cùng mỉm cười nhìn nhau. Họ như những đưa trẻ, chỉ cần một cái móc nghoéo, một câu khẳng định, họ chắc chắn sẽ đợi nhau.

                     

Lời hứa năm ấy, sẽ khắc trong lòng hai người mãi đến sau này. Nơi đó, còn có một người đang đợi tôi trở về ...

  

                              

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com