Chương 15: Cuộc đời này đã bỏ lỡ em
Hắn trở về nhà, một căn biệt thự rộng lớn bao trùm một màu tối mịt, chỉ lấp lóe chút ánh đèn từ phía bên ngoài hất vào.
" Nhà không có em, trống trải quá..."
Hắn nhớ lại trước đây, hắn rất ít khi về nhà, nhưng mỗi lần về dù sớm hay muộn đều có người đợi cơm, có người quan tâm hắn đã ăn gì chưa... nhưng dạo gần đấy mọi thứ thay đổi đến mức hắn chưa kịp thích nghi nữa.
" Ting... ting..."
Tiếng chuông gọi cửa đưa hắn trở về thực tại, thì ra là Minh Quân đến, anh dẫn theo một người đàn ông trung tuổi...
" Đây là bác Ngô, từ giờ bác ấy sẽ ở đây làm quản gia cho cậu, mỗi tháng trả lương cho bác ấy là được..."
" Này... nhà của tôi, cậu lấy quyền gì vậy hả? Cậu đưa ông ta về đi, tôi không muốn thấy người lạ trong nhà mình..."
" Có thêm một người chẳng phải vui nhà vui cửa hơn sao, hơn nữa bác ấy cũng lớn tuổi, gia cảnh cũng khó khăn nữa... xem như là cậu giúp người ta đi..."
Minh Quân bước đến bên cạnh nói nhỏ, dù hắn có làm chuyện gì đi nữa thì hai người cũng là bạn, anh sợ ở một mình hắn lại tiếp tục gây chuyện.
" Thanh Bảo chắc cũng không muốn thấy cậu ở một mình đâu..."
" Thôi được..."
[....]
Từ hôm có quản gia, hắn cũng đi làm về trễ hơn, đơn giản là đến thăm Thanh Bảo lâu hơn một chút, hôm nào hắn cũng cùng cậu tâm sự, hắn nói rất nhiều, nhưng đáp lại hắn vẫn là sự im lặng.
" Ông chủ, tôi dọn cơm xong rồi, cậu vào ăn đi kẻo đói..."
" Từ giờ ông không phải nấu cơm nữa, tôi sẽ là người nấu, tôi sẽ nấu đợi vợ tôi về ăn..."
" Ông chủ à, tôi nghe nói vợ cậu đã mất cách đây một tháng rồi mà... cậu đừng đợi nữa..." Quản gia xót xa nhìn hắn.
" Nói cho ông biết... em ấy không chết, chỉ tạm thời rời xa tôi thôi..."
Từ hôm đó, hắn bắt đầu học nấu ăn, mọi thứ với hắn dường như rất khó khăn, không biết bao nhiêu lần dao cứa vào tay, đồ ăn cháy két, mặn chát... đổ đi làm lại không biết bao nhiêu lần. Nhưng thế này có là gì đâu? Thanh Bảo cũng từng phải chịu những cảnh như thế cơ mà, còn thảm hơn là thường xuyên bị hắn hất đổ và đợi đến khuya hắn cũng không về nữa. Từ khi sống chung hắn cũng quên mất cậu từng là công tử nhà giàu, rốt cuộc phải cố gắng biết bao nhiêu mới nấu ngon được như vậy?
Suốt một tuần, cuối cùng hắn cũng nấu được một mâm tươm tất, lần đầu tiên hắn nấu cơm cho cậu, tiếc rằng cậu chẳng thể cùng hắn ăn nữa.
" Vợ ơi, cơm anh nấu xong rồi, em về ăn nhé..."
Giáng sinh, rồi tết nguyên đán nhanh chóng qua đi, Thế Anh vẫn vậy, hằng ngày sáng đến công ty, chiều tan làm qua thăm Thanh Bảo, đến tối thì trở về nhà nấu cơm đợi cậu, hôm nào cũng đợi đến khuya, rồi lại theo thói quen nằm ôm di ảnh cậu ngủ trong nhà kho lạnh lẽo.
Sinh nhật lần thứ 27 của cậu, hôm nay hắn nghỉ làm, ở nhà làm bánh kem tặng cậu, mất cả ngày làm đi làm lại, cuối cùng cũng được một chiếc bánh ưng ý.
" Vợ ơi, hôm nay sinh nhật, em mau thổi nến đi, bánh anh tự làm tặng em đấy, còn có cả hoa và quà nữa nè... không được đẹp nhưng là tấm lòng của anh em đừng chê nhé..."
Nến đã cháy hết, mọi thứ vẫn không có động tĩnh gì, Thế Anh nhớ rất rõ, sinh nhật lần trước của cậu, hắn vui vẻ cùng tình nhân bên ngoài không về. Hắn không nhớ hôm ấy là sinh nhật cậu, cũng không biết đó là lần sinh nhật cuối cùng của cậu, cũng chẳng giữ lời hứa trong bữa tiệc kết hôn là mua hoa tặng cậu.
" Thanh Bảo... chúc mừng sinh nhật em... chúc mừng ngày thiên thần bé nhỏ của anh chào đời..."
Bầu trời âm u, người đàn ông bên bia mộ không ngừng gào khóc, tóc tai rũ rượi. Tay không ngừng vuốt di ảnh trên bia mộ, khuôn mặt vốn tiều tụy xanh xao, hóc mắt xanh đen không ngừng rơi lệ.
Trong di ảnh cậu vẫn cười, nụ cười ấm áp ngọt ngào nó như con dao đâm thẳng vào tim hắn, cảm giác thống khổ nhìn người mình yêu nằm đó lạnh lẽo đơn độc.
------------
Tròn một năm ngày Thanh Bảo mất, Thế Anh vẫn theo thói quen ôm bó hoa hồng tím đến trước ngôi mộ cậu, hơn một năm nay hắn chỉ tặng cậu hoa này, với hắn cậu chưa từng chết, cậu chỉ rời xa hắn đến một nơi khác thôi.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu, tại sao cậu lại thích loài hoa này rồi, nó đại diện cho tình yêu chung thủy, chân thành và vĩnh cửu giống như tình yêu của hai người vậy.
" Vợ à, hoa anh trồng nở rồi, em thấy có đẹp không? Từ giờ mỗi ngày anh đều hái tặng em... không phải mua ở ngoài nữa..."
Nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, từng ký ức dần hiện lên trước mắt. Tim hắn co thắt lại, cơ thể run lên từng hồi, nước mắt đọng lại nơi khóe mi. Đã một năm trôi qua rồi, hắn vẫn chẳng thể chấp nhận nổi sự thật này, những năm tháng ấy người có lỗi là hắn, người cực kỳ ngu ngốc cũng là hắn. Hắn của hiện tại, chính là trưởng thành theo thời gian, còn cậu vẫn là chàng trai của năm tháng đó, mãi mãi ở tuổi 26.
" Vợ à, hôm nay cho phép anh uống chút rượu được không... anh chỉ uống một chút nên không ảnh hưởng tới sức khỏe đâu..."
Kể từ khi cậu mất, hắn chẳng đụng đến rượu, mỗi lần uống rượu là mỗi lần gây ra những chuyện đau lòng. Cũng vì rượu nên mới bị Huệ Di bắt nhốt trong căn nhà hoang đó, ngay cả đêm cuối cùng hắn cũng vì rượu nên mới mất cậu mãi mãi...
" Quản gia, vợ tôi đâu rồi?"
" Ông chủ, cậu quên rồi sao, vợ cậu đã mất cách đây một năm rồi... hôm nay cậu không nấu cơm đợi cậu ấy sao?"
Tim hắn chậm rãi thắt lại, cảm giác như bị ai đó thô bạo bóp chặt, nét mặt bi thương cùng cực, thân thể không kìm được mà run lên.
Phải rồi, cậu đã mất rồi, hôm nay hắn uống say nên tự mình ảo tưởng...
Hắn mơ màng gục trên ghế sofa, hình như hắn đang mơ, mơ thấy dáng hình quen thuộc từ từ xuất hiện trước mắt hắn.
"Đồ ngốc, sao lại khóc rồi..."
Bàn tay mềm mại đặt lên mặt hắn, lau nhẹ từng giọt nước mắt còn đang ẩm ướt trên khóe mi hắn.
"Đừng khóc, anh khóc xấu lắm"
"........."
"Thanh Bảo... " Hắn muốn nói chuyện, nhưng cổ giọng đau rát, chỉ khó khăn thốt ra được tên cậu...
" Anh phải sống thật tốt!"
Từng giọt nước mắt lăn xuống, thấm ướt cả bàn tay, hắn muốn nói gì đó như cố gắng như nào cũng không thể mở miệng, cũng không thể động đậy được, chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng từng giọt lệ đang rơi của cậu giống như từng mũi dao nhọn hoắt khoét mạnh vào tim hắn, đau quá!
Cậu cúi xuống đặt lên môi hắn một nụ hôn, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống đọng vào môi hắn, mặn chát, cậu cũng từ từ biến mất...
Giật mình tỉnh dậy, vẫn đang nằm trên ghế sofa, nụ hôn và những giọt nước mắt của cậu đắng chát thấm ướt tim hắn.
Thế Anh loạng choạng đứng dậy, ánh mắt hoang mang, lo lắng tìm kiếm bóng dáng cậu khắp phòng...
" Thanh Bảo... em ở đâu?"
"...."
"Em về với anh đi... cầu xin em..."
Đáp lại hắn chỉ là khoảng không gian yên tĩnh đáng sợ.
Chân hắn vô thức khuỵu xuống, cả người gục xuống dựa bên vách tường, hắn đưa tay ôm mặt, nước mắt lăn dài theo từng kẽ ngón tay rồi rơi xuống đất...
"Thanh Bảo, anh không thể chịu đựng nổi sự dày vò này nữa... Anh nhớ em, nhớ em đến phát điên..."
---------
Hai mươi năm sau
Trong những năm thiếu đi hình bóng Thanh Bảo, lúc nào hắn cũng nhớ cậu. Không khi nào hắn có một giấc ngủ ngon trọn vẹn. Hôm thì gặp áo mộng, mồ hôi thấm ướt cả áo, hôm thì mơ về những ngày đầu tiếp cận cậu, ngày ấy là giả dối nhưng bây giờ lại hạnh phúc biết bao... Nhưng nhiều khi đùng một cái cậu biến mất, nước mắt ướt cả một mảng lớn ở gối nằm.
Mãi bây giờ, năm hắn bốn tám tuổi, vô tình biết mình mắc bệnh tim, vẫn biết cái chết này quá nhẹ nhàng. Những tổn thương hắn gây ra cho cậu, đáng lẽ hắn phải đau đớn gấp hàng trăm, hàng nghìn lần như vậy. Nhưng hắn muốn gặp cậu rồi, thật sự rất nhớ cậu...
" Anh đến với em đây, sẽ không bỏ lỡ em nữa..."
...........
Vài hôm sau, người ta thấy một người đàn ông gục đầu bên mộ một chàng trai trẻ, cơ thể đã cứng lại, người đó không ai khác là chủ tịch của CTCP Đông Giang.
Bao năm qua công ty ngày một lớn mạnh, nhưng hắn vẫn chưa từng đổi tên. Giờ đây, hoàn thành mọi dự định của cậu, giao lại công ty cho một người xứng đáng, hắn cũng yên tâm mà ra đi rồi.
" Nếu cái giá phải trả là chưa đủ, nếu có kiếp sau tôi nguyện dùng cả đời để bù đắp cho những lỗi lầm ngày ấy..."
" Mãi đến sau này, khi đã trải qua bao nhiêu chuyện tôi mới hiểu, khi đã bỏ lỡ tình yêu và sự chân thành của một người thì chẳng còn cơ hội gặp lại người đó nữa. Thanh xuân chất chứa hối tiếc và tình yêu bị bỏ lỡ khiến tôi day dứt thêm bội phần."
Có những chuyến tàu có thể bỏ lỡ, nhưng không thể bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng!
Bỏ lỡ chuyến xe cuối ngày, hôm sau có thể đợi chuyến khác, lỡ hẹn thì có thể hẹn lại hôm khác, nhưng bỏ lỡ một người chính là ân hận cả đời.
Giống như có những người ôm chấp niệm quá sâu, tàn nhẫn thốt ra những lời độc địa, sau này mới biết đã vô tình làm tổn thương người mà mình nâng niu trong lòng, cũng không còn cơ hội để sửa chữa...
Hóa ra trên đời, còn có một thứ tình yêu tạm gọi là " bỏ lỡ ".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com