Chương 24
Bùi Thế Anh nghe điện thoại xong, trầm mặc. Giây sau lại đột nhiên kích động hất đổ mọi thứ ở trên bàn làm việc
Thư ký bên ngoài giật mình, trộm lau mồ hôi. Suốt hai tháng qua, chuyện này xảy ra rất nhiều lần. Thế Anh điên cuồng tìm tung tích của người yêu nhỏ Thanh Bảo kia. Nhưng, người kia giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này. Mặc kệ anh vận dụng bao nhiêu mối quan hệ, tuyệt nhiên không có chút thông tin nào của cậu. Thế Anh thật sự không hiểu, quan hệ và thế lực của anh đều không tồi. Kiếp trước là vì anh không muốn ép cậu, muốn cậu tự trở về. Lại không nghĩ để tìm ra cậu khó khăn như thế.
Phạm Thanh Tùng nhìn file mẫu thiết kế Thanh Bảo vừa gửi, trong lòng không khỏi cảm thán. Đúng là làm việc với người vừa có tài vừa có trách nhiệm là thoải mái nhất. Cậu luôn gửi thiết kế đúng hạn. Các mẫu thiết kế cũng chưa lần nào phải sửa đổi. Hầu hết đều khiến anh hài lòng ngay từ lần đầu tiên nhìn. Thanh Tùng nhìn bàn thiết kế, tay nhấc điện thoại gọi cho Thanh Bảo. Rất nhanh, đầu dây bên kia có người bắt máy.
"Có chuyện gì vậy?"
Thanh Bảo đang vẽ tranh cùng Tuệ Nhi. Bé con thường ngày nghịch ngợm nhưng mỗi lần vẽ tranh lại cực kì nghiêm túc. Bé ngồi yên trong lòng Thanh Bảo, để cậu nắm lấy nàn tay bé xíu đi từng đường lên trang giấy.
Thanh Tùng gõ tay xuống bàn
"Tôi nhận được bản thiết kế rồi. Rất đẹp!"
Thanh Bảo mỉm cười nhẹ
"Chỉ thế thôi mà được giám đốc đích thân gọi, tôi có nên xem đây là vinh hạnh hay không?"
"Còn có..." - Thanh Tùng ngập ngừng một chút - "Bùi Thế Anh!"
Cánh tay Thanh Bảo ngừng lại, nụ cười cũng dần mất tự nhiên. Cậu yên lặng, để Thanh Tùng tiếp tục
"Anh ta giống như kẻ điên vậy, sống chết muốn tìm cậu bằng được. Tôi sợ cứ đà này nếu còn ở đây sớm muộn gì anh ta sẽ tìm thấy cậu. Cậu có muốn ra nước ngoài không? Tôi có một biệt thự ở.."
"Không cần đâu!" - Thanh Bảo vội ngắt lời - "Tôi hiểu tính cách Bùi Thế Anh. Anh ấy nếu muốn làm gì không ai có thể cản được! Anh Tùng, làm phiền anh rồi!"
"Bảo, chúng ta là bạn bè. Có gì nhất định tôi sẽ hết sức giúp cậu!"
Thanh Bảo cười cười, nói chuyện vài câu rồi tắt máy. Cậu bần thần một lúc, cho đến khi Tuệ Nhi lay lay cánh tay mới chợt giật mình
"Chú đẹp trai sao vậy?"
"Chú đẹp trai" là biệt danh Tuệ Nhi hay gọi Thanh Bảo. Ngay từ lần gặp đầu tiên, bé con đã không ngừng khen cậu đẹp trai, từ đấy về sau đều gọi cậu như vậy
"Tuệ Nhi vẽ gì rồi?"
Thanh Bảo ôm Tuệ Nhi vào lòng, nhìn bức tranh trước mặt. Tuệ Nhi nghe vậy liền hào hứng, giơ bàn tay bé xíu lên chỉ chỉ
"Tuệ Nhi vẽ gia đình. Có ba nè, mẹ nè, Nirin ở đây nè, còn có cả chú đẹp trai nữa!"
Thanh Bảo nhìn những nét vẽ non nớt của Tuệ Nhi, ánh mắt bình yên lại. Chợt, cậu chú ý đến người đứng bên cạnh mình. Tuệ Nhi là một cô bé rất giỏi quan sát. Ba mẹ bé hay kể cả cậu, bé con đều vẽ hoàn toàn khác nhau, cơ hồ vừa nhìn vào liền có thể nhận ra. Nhưng người này, Tuệ Nhi tuyệt nhiên chỉ vẽ một màu đen. Giống như chỉ là một chiếc bóng mơ hồ.
"Đây là ai?"
Tuệ Nhi nhìn theo tay Thanh Bảo chỉ, hồn nhiên trả lời
"Là người trong tranh của chú đẹp trai. Con thấy tranh nào chú đẹp trai cũng vẽ người này, hẳn là rất quan trọng đi. Mà quan trọng với chú đẹp trai thì cũng là người nhà Tuệ Nhi rồi!"
Mặt Thanh Bảo đổi sắc. Mặc cho Tuệ Nhi vẫn thao thao bất tuyệt về bức tranh của mình. Cậu lại một chữ cũng chẳng lọt vào tai. Ngây người nhìn bóng đen trong bức tranh của Tuệ Nhi. Thanh Bảo biết rõ bóng đen này là ai.
Người vô cùng quan trọng với cậu.
.
Xuân Trường đi bộ về nhà, trên tay là hai túi đựng đồ ăn. Bà nói muốn ăn Somtum, mà phải là bà tự đâm. Cậu chỉ cần mua nguyên liệu về. Xuân Trường cũng rất thích ăn Somtum bà làm, tâm trạng vì thế cũng rất tốt.
Đến cổng, cậu đưa tay chuẩn bị mở cửa, lại bị giọng nói phía sau lưng làm cho khựng lại.
"Thư ký Trường!"
Xuân Trường đương nhiên nhận ra giọng của ai. Cậu có chút chần chừ không dám quay đầu. Hai tháng không gặp Vũ Ngọc Chương, cậu luôn cảm thấy mình sống rất tốt, cũng không nhớ hắn nhiều như đã nghĩ. Chỉ là không ngờ, Ngọc Chương vừa xuất hiện, tim lại âm ỉ truyền đến cơn đau khó tả.
Giống như đang kịch liệt nhắc nhở rằng Bùi Xuân Trường, cậu vẫn yêu người này vô cùng!
"Thư ký Trường"
Ngọc Chương lại một lần nữa gọi. Xuân Trường hít một hơi, sau đó dứt khoát quay đầu lại nhìn. Giây sau, cậu liền nhíu mày lại
"Anh uống rượu?"
Ngọc Chương không trả lời câu hỏi của Xuân Trường. Đôi mắt lờ đờ nhắm nghiền lại, hắn thở hắt một tiếng, sau đó chậm rãi tiến đến ôm lấy Xuân Trường.
Xuân Trường bất ngờ, đưa tay lên toan đẩy ra, lại bị Ngọc Chương ôm chặt hơn
"Để yên vậy một chút thôi!"
"Xin em!"
Tim Xuân Trường thoáng mềm nhũn. Cậu buông thõng tay xuống mặc cho Ngọc Chương ôm mình.
Ngọc Chương cúi mặt, phả từng hơi thở nóng rực lên cổ Xuân Trường. Hắn muốn nói rất nhiều thứ. Rằng hắn nhớ cậu đến phát điên, rằng hắn đã muốn gặp cậu như thế nào
Còn có, hắn nhận ra rồi, rằng hắn yêu cậu!
Đến cuối cùng khi gặp rồi, lại một chữ cũng không nói. Chỉ đơn giản ôm lấy Bùi Xuân Trường như thế, tảng đá nặng trong lòng nhẹ hơn phần nào!
Phải làm sao đây?
Nếu không có người này ở bên cạnh, hắn sẽ không chịu nổi được mất!
.
Bùi Thế Anh mệt mỏi bước về nhà, đến đèn cũng không buồn bật. Anh thả mình xuống giường, xoay người về hướng Thanh Bảo hay nằm. Tham lam muốn tìm một chút khí tức của cậu. Chỉ là Thanh Bảo tàn nhẫn đến mức, trước khi rời đi, liền dứt khoát xoá sạch dấu vết của cậu trong căn nhà này.
Dạo gần đây Thế Anh luôn ngủ không ngon. Một phần vì nhớ Thanh Bảo, phần là vì lo lắng.
Anh sợ, nếu không sớm tìm được, anh sẽ lại một lần nữa triệt để đánh mất Thanh Bảo!
Thế Anh cứ nằm bất động như thế, cho đến khi chuông điện thoại chợt reo. Anh nhíu mày nhìn cái tên trên điện thoại, cuối cùng vẫn bắt máy
"Giám đốc, thật ngại quá, nhưng Vũ Ngọc Chương say rồi, anh có thể đến nhà tôi đón anh ta được không?"
.
Minh Đức ngồi nhìn máy tính mà vò đầu bứt tai. Anh không hiểu nổi, chỉ cần anh đăng bài tìm Thanh Bảo, năm phút sau bài viết liền biến mất. Anh đã thử đi thử lại rất nhiều lần rồi. Nhưng lần nào cũng đều vậy. Giống như có một thế lực nào đó ngăn cản không cho bất cứ ai tìm ra tung tích của Thanh Bảo.
"Minh Đức, tôi phát hiện ra dưới cổng bệnh viện có một quán ăn mới mở, anh có muốn đến đó thử cùng mọi người không?"
Đăng Khoa không thèm gõ cửa cứ thế tự nhiên đi vào. Đăng Khoa và Minh Đức cùng làm chung một bệnh viện đương nhiên có quen biết nhau. Nói đúng hơn, với tính cách của Đăng Khoa, nói cậu quen cả cái bệnh viện này cũng không có gì bất ngờ. Đăng Khoa thấy Minh Đức mặt mày nhăn nhó, không để ý đến lời mình nói, bèn tiến lại gần
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi muốn tìm một người, nhưng không hiểu sao tìm mọi cách vẫn không thể nào có thông tin gì được!"
"Người ấy là ai, có thể cho tôi xem mặt không?"
Minh Đức mở ảnh Thanh Bảo cho Đăng Khoa xem. Vừa nhìn thấy mặt cậu, Đăng Khoa liền nhíu mày. Người trong ảnh thật sự rất quen måt
"Người này tên là gì vậy?"
"Trần Thiện Thanh Bảo."
Đăng Khoa lẩm nhẩm cái tên Trần Thiện Thanh Bảo vài lần, bỗng nhiên ánh mắt chợt sáng lên.
"A, tôi có gặp qua người này rồi! Cậu ấy đi khám khoa tôi. Chẩn đoán là gì nhỉ, là ung thư dạ dày!"
Giống như sét đánh ngang tai, Minh Đức sây sẩm mặt mày. Cả người run lên nhìn Đăng Khoa.
"Ung thư dạ dày? Cậu chắc không nhầm ai chứ?"
"Không nhầm!" - Đăng Khoa trả lời chắc nịch - "Bác sĩ phụ trách là bạn của tôi, gia đình anh ta có việc nên xin nghỉ phép. Trước khi giao công việc cho tôi vẫn nhắc đến người này, nói đã chấp nhận điều trị nhưng vẫn không thấy đến. Còn nói, nếu để lâu, qua thời điểm tốt sẽ không chữa khỏi được nữa. Tôi vẫn còn cầm bệnh án của người này!"
.
Nhà Xuân Trường không quá xa so với nhà Bùi Thế Anh. Anh lái xe năm phút là tới. Xuân Trường đã đợi sẵn ở cổng. Cậu đưa anh thẳng lên phòng mình. Bên trong, Vũ Ngọc Chương ngủ say ở trên giường.
"Sao cậu ta lại ở đây?"
"Tôi cũng không biết nữa! Chỉ biết vừa đi về đã thấy anh ta ở cổng, người nồng nặc mùi rượu."
Thế Anh thử gọi Ngọc Chương mấy lần. Nhưng hắn say đến mơ hồ, không nhúc nhích một chút nào
"Thật ngại quá! Giờ này còn làm phiền anh. Áo khoác của anh ta tôi để ở ghế đằng kia"
Thế Anh theo lời chỉ của Xuân Trường lấy áo khoác của Ngọc Chương. Chợt ánh mắt anh chú ý đến bức tranh Xuân Trường treo trên tường. Anh đưa tay chạm lên chữ ký nho nhỏ ở góc bức tranh.
Này là chữ ký của Thanh Bảo.
Thế Anh không rõ lắm về nghệ thuật. Nhưng thói quen của Thanh Bảo, anh lại nắm rất rõ. Thanh Bảo của anh, luôn viết ngày tháng hoàn thành tác phẩm bên trên chữ ký. Rõ ràng, bức tranh này chỉ mới hoàn thành vài ngày trước.
"Bùi Xuân Trường, cậu biết Thanh Bảo ở đâu?"
Xuân Trường nghe vậy liền giật mình. Nhìn thấy Thế Anh vẫn không rời mắt khỏi bức tranh, liền tỉnh ra, không ngừng mắng chửi bản thân. Ngọc Chương làm cậu rối hết cả lên, quên mất việc cất đi bức tranh của Thanh Bảo.
"Tôi không biết!"
Điện thoại Bùi Thế Anh chợt reo. Bên này, Minh Đức cầm bệnh án của Thanh Bảo, tay vẫn không ngừng run
"Bùi Thế Anh, anh có biết việc Thanh Bảo bị ung thư dạ dày không?"
Cả Thế Anh và Xuân Trường bên này đều giật mình. Ung thư dạ dày? Rõ ràng anh vẫn theo dõi sức khoẻ của cậu liên tục, rõ ràng cậu vẫn ổn định kia mà
"Bùi Thế Anh, nếu không tìm ra em ấy sớm, sẽ bỏ mất thời điểm có thể điều trị được!"
"Tôi có chút thông tin của em ấy rồi. Liên lạc với cậu sau!"
Dứt câu, Thế Anh tắt máy. Đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Xuân Trường
"Xuân Trường, cậu nghe thấy chưa? Nói tôi biết Thanh Bảo rốt cuộc đang ở đâu?"
.
Đêm
Chỉ còn mình Thanh Bảo ở nhà. Cậu không muốn bật đèn. Cả căn nhà chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ của ánh trăng bên ngoài rọi vào.
Thanh Bảo nhìn chằm chằm vào bức tranh trên giá vẽ. Đúng hơn là nhìn chằm chằm vào bóng đen trong bức tranh kia. Bên tay là chai rượu. Cậu cứ thế uống liên tục từng ngụm một, mặc kệ dạ dày không ngừng đau thắt.
Suốt hai tháng qua, Bùi Thế Anh luôn tìm cậu!
Thế Anh phóng xe như điên trên đường. Vừa đi vừa gọi điện cho thư ký
"Lập tức đặt cho tôi hai vé đến Hòn Khoai, chuyển sớm nhất có thể!"
Xong xuôi, lại liên lạc với Minh Đức.
"Cho tôi phương thức liên lạc với bác sĩ phụ trách của Bảo, nói anh ta hôm nay cùng tôi đi một chuyển!"
Anh ta giống như kẻ điên vậy, sống chết phải tìm bằng được cậu. Tôi sợ cứ đà này nếu còn ở đây sớm muộn gì anh ta cũng tìm đến cậu
Con thấy tranh nào chú đẹp trai cũng vẽ người này, hẳn là rất quan trọng với chú đi. Mà quan trọng với chú đẹp trai thì cũng là người nhà Tuệ Nhi rồi!
Thanh Bảo bật cười, cầm chai rượu ngửa cổ uống một ngụm lớn.
Kiếp trước, khi cậu bỏ đi. Anh tuyệt nhiên không tìm cậu lấy một lần
Hà cớ gì kiếp này, lại phải sống chết tìm bằng được cậu như thế?
Rõ ràng
Rõ ràng cậu đã thả tự do cho anh rồi kia mà!
Tình yêu, chung quy thật khó hiểu!
Có người vì yêu một người, giống như tìm thấy thêm lẽ sống của riêng mình!
Cũng có người vì yêu một người, mà đánh mất đi lẽ sống của chính mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com