Chương 28
Ngày hôm sau, Thanh Bảo được đưa lên chuyến bay sớm nhất để trở về TPHCM. Đúng như lời Thế Anh nói, vừa đến nơi, đội ngũ bác sĩ Thế Anh tìm đã chờ sẵn. Để cậu nghỉ ngơi một chút rồi lập tức tiến hành kiểm tra.
Đăng Khoa thông báo sơ qua tình hình. Sau đó cùng mọi người thảo luận bàn bạc về phương án chữa trị. Đăng Khoa bình thường giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, với người yêu lại cực kì nhõng nhẽo. Phải cho đến khi tận mắt nhìn thấy cậu làm việc, mới thấy một Đăng Khoa hoàn toàn khác. Cậu rất yêu thích công việc này, vì vậy mà mỗi lần làm việc, liền vô cùng tập trung. Đăng Khoa là một bác sĩ giỏi. Trước kia còn giành được học bổng ra nước ngoài. Cũng vì thế mà gặp được Thanh Tùng. Sau này, Đăng Khoa được giữ lại làm việc. Cậu từ chối. Đăng Khoa yêu công việc của mình. Nhưng cậu cũng rất yêu Thanh Tùng. Cậu muốn ở cùng với anh. Vì vậy, đến cuối cùng Đăng Khoa quyết định trở về Việt Nam làm việc.
Rất nhanh, lịch phẫu thuật và trị liệu đã được sắp xếp. Minh Đức đều đặn ngày nào cũng đến thăm Thanh Bảo. Xuân Trường cũng sắp xếp công việc để đến gặp cậu. Mặc dù không tiếp xúc với nhau nhiều, nhưng cơ hồ có cảm giác ở hai người có khá nhiều điểm tương đồng. Hơn nữa cả hai không có nhiều bạn. Vì vậy mới đặc biệt trân trọng mối quan hệ này.
Thanh Bảo ngồi ôm gối trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Thế Anh sắp xếp cho cậu ở phòng riêng. Giường ngủ được kê cạnh giường, vừa vặn với sở thích của Thanh Bảo. Cậu có cảm giác, bản thân như đang trở về kiếp trước. Ở kiếp trước, vào những ngày tháng cuối cùng. Thanh Bảo rất ít khi tự mình ngồi được như thế này, nhưng cậu lại rất thích nhìn ngắm mọi thứ qua khung cửa sổ. Giống như muốn, đem tâm tình của chính mình gửi lại nơi phong cảnh ngoài kia.
Ở kiếp trước, những lúc như thế này, Thanh Bảo đều nhớ đến Thế Anh.
Bây giờ cũng không ngoại lệ!
"Được, chỉ cần em chịu chữa bệnh. Tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi em!"
Thanh Bảo nhớ rất rõ, Thế Anh lúc ấy giọng nói đặc biệt run rẩy. Khiến cho trái tim cậu bất giác cũng run rẩy theo.
Thiếu chút nữa,
Thiếu chút nữa cậu lại yếu lòng, chạy đến ôm chặt Thế Anh, lại một lần nữa ích kỉ giữ anh lại bên mình.
"Nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?"
Thanh Bảo bị giọng nói làm cho giật mình. Cậu nhìn ra phía cửa, thấy Hoàng Phi đang tiến lại gần. Hoàng Phi một tay cầm giỏ hoa quả, một tay cầm bó hướng dương đi đến bên giường bệnh của Thanh Bảo, ôn hoà mỉm cười
"Tôi có gõ cửa mấy lần nhưng không thấy trả lời, nên mới trực tiếp vào đây!"
Thanh Bảo ngại ngùng cười. Không hiểu sao ở trước mặt Hoàng Phi, Thanh Bảo vẫn luôn mặc cảm như vậy. Giống như hào quang của người này quá sáng, quá chói mắt, Thanh Bảo tự nhiên sẽ thấy bản thân một chút cũng không bằng.
Vậy mà, cậu đã từng có suy nghĩ giành lấy Bùi Thế Anh ra khỏi người này!
"Dạo này tôi phải bay sang kia để giải quyết công việc, mãi mấy hôm trước mới về nước, lại nghe thấy cậu bị bệnh. Xin lỗi vì muộn vậy mới tới thăm cậu được!"
Thanh Bảo vội vàng xua tay
"Không sao hết! Ai cũng đều có công việc riêng mà!"
Cả hai rơi vào im lặng. Một lúc sau, vẫn là Hoàng Phi mở lời trước
"Bảo, chuyện là, Thế Anh anh ấy.."
"Tôi và anh ấy kết thúc rồi!"
Thanh Bảo ngắt lời, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh
"Thật xin lỗi! Lúc trước đã nói dối cậu. Tôi và Bùi Thế Anh trước kia từng ở bên nhau!"
"..."
"Nhưng người anh ấy yêu vẫn luôn là cậu. Trước kia ở bên tôi cũng là vì muốn tìm kiếm hình bóng của cậu ở tôi mà thôi!"
Hoàng Phi sững người nhìn Thanh Bảo. Hắn không bao giờ nghĩ tới, Thanh Bảo lại có thể điềm tĩnh mà nói những điều đó đến thế. Giống như những vết thương trong lòng Thanh Bảo, đã sớm trở thành kí ức mà khi nhắc đến, cái duy nhất còn sót lại chỉ là một chút hoài niệm
"Bảo, Thế Anh không hề muốn rời xa cậu. Anh ấy vẫn luôn tìm kiếm cậu."
"Đó là vì..." - Thanh Bảo chợt bật cười chua xót - "Là vì trước kia tôi cứu anh ấy một mạng, sau đó lại lựa chọn cái chết. Vì thế...anh ấy đối với tôi chỉ là cảm giác áy náy mà thôi!"
Bùi Thế Anh là tự trách bản thân mình, anh luôn nghĩ là do anh nên cậu mới chết. Anh ấy, chỉ là đang cố gắng bù đắp, cũng coi như là đền đáp cậu mà thôi.
Mà cái gọi là lấy thân báo đáp kia, Trần Thiện Thanh Bảo lại không cần!
Cái cậu cần, chính là được nhìn thấy anh hạnh phúc!
"Hoàng Phi, hiện tại Thế Anh cũng đã từng cứu tôi một mạng, tôi cũng chấp nhận điều trị. Giữa hai chúng tôi, không ai nợ ai cả! Trước kia cậu từng nói với tôi là còn yêu anh ấy mà đúng không? Tôi thật lòng mong hai người có thể quay trở về như xưa, hạnh phúc bên nhau!"
Thanh Bảo cậu xen ngang như thế là quá đủ rồi!
.
Hoàng Phi đến tìm Thế Anh. Thật ra cũng không phải là quá xa xôi gì. Thế Anh vẫn luôn ở bệnh viện. Chẳng qua, anh luôn tránh để Thanh Bảo nhìn thấy anh mà thôi. Từ ngày tìm thấy Thanh Bảo, tưởng chừng sẽ tốt đẹp hơn nhưng anh vẫn chưa đêm nào được yên giấc.
Anh sợ, Thanh Bảo sẽ lại một lần nữa bỏ trốn!
Hoàng Phi nhìn thấy Thế Anh, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Chỉ thời gian ngắn không gặp, anh gầy đi rất nhiều. Cơ hồ còn có phần giống người bệnh hơn. Thế Anh ngồi nhìn máy tính, cẩn thận nghiên cứu liệu trình điều trị của Thanh Bảo. Từ sau khi trọng sinh về quá khứ, Thế Anh luôn âm thầm tìm hiểu về căn bệnh này, ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Bệnh tình của Thanh Bảo đã sang giai đoạn ba, lại thêm lần uống rượu phải cấp cứu kia, khiến tỷ lệ thành công bị giảm xuống đáng kể. Thế Anh đang cố gắng liên lạc với các bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất ở nước ngoài về. Bằng mọi giá phải cứu sống Thanh Bảo.
"Thế Anh, anh nghỉ ngơi chút đi! Nếu không người gục trước sẽ là anh đấy!"
Hoàng Phi nhẹ giọng khuyện nhủ. Nhưng Thế Anh cơ hồ không để lọt vào tai. Vẫn tiếp tục check mail rồi sắp xếp lịch trình. Anh định sẽ tìm đến tận nơi để thuyết phục họ về đây.
"Thế Anh, anh thấy thế này hay ho lắm hay sao? Nếu Thanh Bảo nhìn thấy bộ dạng anh như thế này, anh nghĩ cậu ấy sẽ cảm động, hay là vỗ tay khen ngợi anh?"
Ngón tay Thế Anh dừng lại
Hoàng Phi nhìn biểu cảm của anh, bật cười đau đớn.
Quả nhiên, chỉ có Thanh Bảo mới tác động được đến Thế Anh.
"Em ấy không cần tôi nữa rồi!"
"Tôi muốn anh, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi!"
Thế Anh nhớ rất rõ ánh mắt của Thanh Bảo khi ấy. Chưa bao giờ, cậu nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng như vậy. Giống như trực tiếp đưa ra phán quyết, anh cho dù có chọn cái nào, cũng đều là sẽ phải rời xa cậu.
Hoàng Phi nhìn xoáy sâu vào ánh mắt bi thương kia, bàn tay đã nắm chặt thành quyền, khẽ run run. Hắn cố gắng ghì giọng, không cho phát ra giọng nghẹn ngà
"Thế Anh, hiện tại, em rất ghen tị với Thanh Bảo đấy!"
"Anh trước kia, chưa bao giờ đối xử với em như thế!"
Trước kia, khi Hoàng Phi lựa chọn rời đi, Thế Anh vô cùng bình tĩnh gật đầu chấp thuận. Anh chưa bao giờ tìm hắn, thậm chí, đến một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng chưa từng điện.
Anh chưa bao giờ sốt sắng lên vì hắn như thế, cũng chưa từng vì hắn mà tập vào bếp, vì hắn mà tìm hiểu hết những điều tốt cho hắn.
Hay đơn giản hơn, anh chưa từng yêu hắn.
Trước kia không, hiện tại lại càng không
Cả Bùi Thế Anh và Trần Thiện Thanh Bảo, tình cảm dành cho nhau là vô cùng lớn
Thế nhưng, hiểu lầm giữa hai người họ, cũng vô cùng lớn!
Rất nhanh đã đến ngày Thanh Bảo phải phẫu thuật. Cả Tùng, Đăng Khoa, Xuân Trường, Minh Đức và Hoàng Phi đều sắp xếp công việc đến thăm cậu. Đăng Khoa vẫn cứ luôn ồn ào như thế, luôn miệng nói chắc chắn sẽ không sao. Còn hứa chờ đến khi cậu hoàn toàn khỏi, sẽ đưa cậu đi ăn thật nhiều món ngon. Xuân Trường vốn kiệm lời, chỉ biết chúc may mắn. Nhưng Thanh Bảo nhìn nét mặt căng thẳng của Xuân Trường, không nhịn được mà bật cười.
Kiếp trước, thế giới của cậu chỉ xoay quanh Bùi Thế Anh. Cho đến tận lúc chết, chỉ có mình Minh Đức ở bên cạnh.
Hiện tại khác rồi, cho dù phẫu thuật có thành công hay không, cậu cũng hoàn toàn mãn nguyện. Ít nhất thì vào những giây phút cuối cùng, ở bên cạnh đã có những người thật sự quan tâm đến cậu.
Thanh Bảo được đưa vào trong phòng phẫu thuật, đến lúc này Thế Anh mới từ góc khuất bước ra.
Đây là lần thứ ba rồi, lần thứ ba anh đứng trước cửa phòng phẫu thuật, lo lắng chờ đợi Thanh Bảo
Thời gian cứ thế chậm chậm trôi. Thế Anh vẫn cứ đứng im như thế, mắt không rời khỏi phòng phẫu thuật. Những kí ức trước kia như thước phim lặp đi lặp lại ở trong tâm trí.
"Thế Anh, em thích anh!"
"Suốt khoảng thời gian qua, anh đã bao giờ từng nghĩ sẽ thích em hay chưa?"
"Thế Anh, em là Trần Thiện Thanh Bảo, không phải Hoàng Phi!"
"Nếu anh đồng ý, mỗi ngày em sẽ mang cơm đến cho anh!"
"Em sẽ không bao giờ rời bỏ anh!"
"Ngày mai anh về, có thể nấu cơm cho anh được không?
"ĐƯỢC!"
"Bùi Thế Anh, là anh buộc tôi phải rời đi!"
"Chúng ta, không ai nợ ai. Hiện tại vận mệnh của tôi, sẽ để tự tôi quyết định!"
"Tôi muốn anh, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi!"
Nhanh thật
Anh và cậu, thế mà đã dây dưa được tận hai kiếp người.
Trước kia, luôn là Thanh Bảo chờ đợi anh. Mỗi ngày chờ anh về, chờ anh đáp lại tình cảm. Hiện tại, để anh chờ đợi cậu. Chỉ cần cậu không sao, anh sẽ thực hiện đúng theo mong muốn của cậu.
Biến mất khỏi cuộc sống của cậu!
Ca phẫu thuật cứ thế trôi qua ròng rã. Ở bên ngoài lại im thít không một tiếng động
Không biết trải qua bao lâu. Đèn phòng vụt tắt. Cửa phòng cũng mở.
Thanh Bảo được đưa ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com